Chương 9 Edit: Thỏ Nhật ký của Khương Tự Lần đầu tiên tỏ tình với em, em đang ở phòng tôi chơi game. Sửng sốt thật lâu em mới phản ứng lại, mắt trợn trừng, nói: “Cậu có bệnh à!” A a… Đáng yêu chết mất. Tôi vung chân đá rớt máy chơi game cầm […] Trạng thái: Trong mắt mọi người thì có thể nhận xét bạn trai tôi vừa đẹp vừa giàu vừa cao ráo, đặc biệt lại luôn ngoan ngoãn vâng lời tôi. Mọi thứ đều theo ý của tôi ví dụ như tôi chỉ đông hắn không dám đi tây, thích ghen tuông và thích làm nũng. Theo đuổi tôi Chương 29. Anh trai tên Khương Tự, em trai tên Khương Lâu, đó là tên của bọn họ. Kiếp trước, Đông Đông và Khương Tự ở bên nhau. Kiếp này, sau khi bị bắt cóc trở về, Khương Lâu nói dối mình là Khương Tự. Bởi vì Khương Tự thật sự đã bị chấn thương tâm lý, cậu ta Khương Tự không kéo tôi nữa, hắn bắt đầu cấu eo tôi. Tôi nén đau, cắn răng nói: “Hơn nữa nó còn quay tay bằng ảnh của chị rồi!”. Cọ vẽ của đàn chị run lên, trên mặt Lý Minh bị quệt dọc một đường trông thật dữ tợn. Tôi hoàn thành nhiệm vụ, sau khi gom lấy Chương 15. /37. Chương Sau Chương Tiếp. Edit: Thỏ. Bởi vì ngày mốt là ngày làm đám, tôi sợ về không kịp nên đã tìm cớ xin nghỉ với phụ đạo viên, hôm sau vội vàng cùng Khương Tự lên máy bay, đúng 12 giờ trưa cùng ngày đã về tới thành phố Z. Đương nhiên Lục Hổ cũng BẠN ĐANG ĐỌC. Bạn trai tôi là một tên bệnh kiều Romance. ☁️Tác giả: felsy Thể loại: Hiện đại, ngôn, sủng, chiếm hữu, HE, Nam chính ôn nhu bệnh kiều cố chấp độc chiếm x Nữ chính ôn nhu Nhân vật chính: Tề Tiểu Nhạc, Lục Hi Tình trạng bản gốc: Hoàn thành ( 43 chương nhưng chính xác là 80 chương + 13 chươ mAsKM. Tác giả Nhục Nhục Nam Sơn Quân Thể loại Đam mỹ hiện đại, trọng sinh, vườn trường, u ám, HE Edit Thỏ – 兔 Độ dài 37 chương Tình trạng Hoàn 37c 15/09/2018 ———– Giới thiệu Bạn trai tôi vừa đẹp vừa giàu vừa cao ráo, luôn ngoan ngoãn vâng lời tôi. Tôi chỉ đông hắn không dám đi tây, thích ghen tuông và thích làm nũng. Theo đuổi tôi suốt nửa năm, rốt cuộc hắn gạ được tôi rồi. Nhưng từ khi chúng tôi quen nhau, tôi chợt nhận ra có điều gì sai sai thì phải. “Thân ái, đút anh đi ~” “Đệch, anh bị cụt tay à!” “Đút! Anh!” “…” Nhìn bạn trai trừng tôi bằng đôi mắt đỏ hoe, tôi bất giác rơi vào câm lặng. Bạn trai mình… Chẳng lẽ bị bệnh tâm thần sao? Quét bom Khương Tự thâm hiểm vặn vẹo bệnh kiều thiếu nữ công x Lương Thiếu Đông ôn nhu sủng phu cường thụ. Công có bệnh. Bệnh không nhẹ. Ngoài bệnh tim ra còn bị tâm thần phân liệt và rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Ngọt văn. Hỗ sủng. Công dục vọng chiếm hữu rất lớn và bám riết thụ. Lưu ý -Cốt truyện có yếu tố vặn vẹo, mọi người cân nhắc trước khi đọc. -Có 2 pass. Pass chương sau nằm ở cuối chương trước. ————- Review Dạo này mình đang bị “chết mê chết mệt” với kiểu công quân bệnh kiều. Đáng tiếc là có rất ít bộ đã được edit hoàn. Đa phần là dang dở hoặc chưa được biên tập mình đã phải làm bạn với QT đấy huhu Nhưng rồi trở lại nhà Thỏ sau bộ Xiềng xích yêu thương Link review ở ĐÂY, mình nhận ra thì ra cô nàng đã ôm một mớ kha khá type truyện này. Tuy hầu như không có bộ dài nhưng nhìn chung phong độ của Thỏ vẫn rất ổn định, ra chương đều và chắc tay, ngôn từ trau chuốt. Mình lựa chọn review Bạn trai bệnh kiều của tôi vì độ dài có hơn những bộ kia một chút mình ít khi đọc đoản văn lắm và có motif từa tựa XXYT. Câu chuyện mở đầu khi Khương Tự đã thành công cưa gãy thẳng nam thực ra không thẳng lắm Lương Thiếu Đông. Những tưởng chẳng có gì sóng gió khi Khương Tự và Thiếu Đông yêu nhau đến thế. Nhưng thực ra đằng sau đó là rất nhiều câu chuyện, là những góc khuất trong tính cách và quá khứ của Khương Tự mà Thiếu Đông không hay biết. Trước nhận xét về nội dung, tác giả có tạo vài plot twist về gần cuối. Thành công của tác giả chính là việc mình chỉ có thể đoán ra lờ mờ chứ không thật sự biết được sự thật của “hố” là gì. Hơn nữa, nó xuất hiện rất vừa phải, đủ để tạo cao trào cho câu chuyện, cũng đủ để giải quyết các nút thắt và làm mạch lạc nội dung. Về nhân vật, nếu mình nói mình thích Lục Hổ – một anh nhân vật phụ có thoại không quá mười câu thì có sao không nhỉ ?!? Thực tế, cảm giác Khương Tự đem đến cho mình vẫn có những ấn tượng nhất định. Như cách yêu điên cuồng, ham muốn kiểm soát điên cuồng, thậm chí là giam cầm play, xích play cũng có đủ. Nhưng có lẽ vì những gì Khương Tự đã làm trong quá khứ plot ở đây và tính cách có phần con trẻ khiến mình ít nhiều mất đi phần đồng tình. Về Đông Đông đây là cách gọi “yêu” của Khương Tự, và mình rất thích, vì được viết dưới góc nhìn của nhân vật này nên ít nhiều “đất diễn” của Đông Đông rõ nét hơn hẳn. Những nghĩ suy, những hi sinh, sự phân định rạch ròi giữa tình yêu – tình thân đã tạo cho mình những cảm mến với Đông Đông hơn hẳn Khương Tự. “Cứu” lấy Khương Tự là Đông Đông. Yêu Khương Tự thật sự cũng là Đông Đông nốt. Ở Đông Đông, cậu đã thương yêu và chở che, bao dung cho Khương Tự đến dường nào. Đông Đông luôn thỏa hiệp, luôn đồng ý với những yêu cầu dù cho là phi lý nhất của Khương Tự. Trong mối quan hệ của cả hai, có lúc mình cảm thấy tuổi cả hai cách nhau không chỉ 1 năm mà là nhiều năm rồi, với sự chín chắn trong cách hành xử của Đông Đông dành cho Khương Tự. Còn anh chàng Lục Hổ, vốn chỉ là một người lính được phái theo chăm sóc Khương Tự. Tuy vậy, mình vẫn nhận thấy những quan tâm chân thành của anh dành cho Khương Tự, với tư cách như một người bảo vệ thực sự. Anh không hành xử vượt quá bổn phận. Nhưng anh luôn nghĩ cho lợi ích của Khương Tự mà hành động. Mỗi khi Đông Đông bối rối với Khương Tự đang “nổi điên”, Lục Hổ là người giúp đỡ và hỗ trợ Đông Đông giải quyết rất nhiều vấn đề. Có lẽ vì Lục Hổ là người chính trực như thế, lại cũng chân thành như thế trong suốt 37 chương truyện u ám đã khiến mình yêu thích nhân vật này. Ngoài ra anh chàng Lý Minh, anh bác sĩ x Hàng dài cũng là những điểm sáng cho tác phẩm… Tạm kết, dù không thực sự quá đặc sắc nhưng “Bạn trai bệnh kiều của tôi” tại nhà Thỏ vẫn đáp ứng được các mặt về chiều sâu nội dung, biên tập. Với những bạn không quá khó tính hoặc đặt yêu cầu cực cao, chắc chắn đây là một tác phẩm thú vị và đặc sắc. ———— Link Link wattpad CHÍNH CHỦ ————- Chú ý Truyện có pass, gợi ý ở chương liền trước Thuộc truyện Bạn trai bệnh kiều của tôi Chương 6Edit ThỏTrời ơi, vợ tôi hung dữ quá đòi đánh gãy chân tôi kìa.“Anh muốn đánh gãy chân em?” Tôi cầm tay hắn nhìn tới nhìn lui, dựa vào thể lực thế này cùng lắm có thể đè tôi trên giường một lúc thôi, hơn nữa đó là tình huống đặc biệt. Còn bình thường ấy hả, một tay đủ để tôi khống chế hắn rồi, chẳng đùa mặt Khương Tự trầm xuống “Không những đánh gãy chân em mà còn muốn nhốt em trong phòng, mỗi ngày chơi em 18 tư thế.”Sặc… Tôi phun…Nhưng chỉ dám thầm phun trong rằng tôi xem nhẹ lời cảnh báo kia, nhưng tôi cũng biết hắn tức giận vì chuyện đó nên đành giữ im lặng. Hắn muốn nói gì thì nói đi, dù sao cũng chỉ nói chơi không hỏi hắn vì sao anh bắt em ở này tôi cảm thấy có lẽ Khương Tự đang giấu tôi chuyện gì đó. Bất giác trong đầu tôi lóe lên một suy nghĩ, nếu lời của Lý Minh đều là sự thật thì sao?Suy nghĩ này làm tôi giật thót, vội vàng phủ nhận. Không thể nào, vợ tôi còn thơ dại lắm, ngày thường khác nào con thỏ đâu, nóng lắm thì cắn tôi hai phát. Ngoại trừ thích ghen thì chỗ nào cũng tốt, tôi mà bỏ bê hắn một ngày hắn sẽ khóc đầy lu nước mắt cho xem. Càng không thể đâm người được!Tuy tôi nghĩ vậy nhưng lòng hơi bứt rứt, giờ chỉ muốn về ký túc xá đá thằng Lý Minh vài cái, mắng nó nhiều chuyện làm gì! Ai mượn mày say xỉn! Ai kêu mày là chí cốt của tao!“Khương Tự, anh kể cho em nghe một chút về anh đi.” Tôi bèn tìm đề tài để nói.“Em muốn nghe gì?” Sắc mặt Khương Tự trở nên ôn hòa hơn, hắn cũng không muốn cãi nhau với tôi.“Gì cũng được, chuyện hồi thời ấu trĩ ấu trùng ấy. Chuyện vui hay buồn anh cứ kể em nghe.”Khương tự trầm mặc hồi lâu.“Mai anh đưa em đi gặp một người.”“Ai vậy anh?”Khương Tự bình thản nói “Em gặp là biết.”“Ừm.” Tôi thân mật cọ vào mặt hắn, trong lòng vui lên. Khương Tự và tôi không giống nhau, tôi gặp đứa nào cũng có thể kết tình hữu nghị, còn Khương Tự trừ phi hắn nguyện ý, không thì ai hắn cũng chẳng để tâm. Bởi vậy có thể thấy được người kia đối với hắn có bao nhiêu trọng kệ thế nào, Khương Tự muốn mở lòng với tôi chính là điều tốt. Còn mấy việc khác gác sang một bên.***Nơi Khương Tự gặp mặt bạn bè cũng rất đặc biệt. Sau một tiếng rưỡi ngồi xe, chúng tôi tới một bệnh viện tâm thần nơi ngoại ô thành nơi này, tôi thấy một người con trai, hoặc có thể nói là một cậu bé…Cậu bị y tá đưa trở về phòng, bàn tay tóm chặt lấy ống tay áo của y tá, biểu cảm trên mặt vừa có nét con trẻ ngây thơ xen lẫn lo lắng, bất biệt từ lúc trông thấy tôi và Khương Tự, sắc mặt cậu ta càng thêm đề phòng mà nấp sau lưng y nhìn Khương Tự, lại nhìn sang… cậu bé ta và Khương Tự có vẻ ngoài giống nhau y bất giác nắm chặt tay bạn trai, mà Khương Tự không hề phản ứng. Hắn chỉ bình thản nhìn về phía tôi giới thiệu “Em ấy tên… Khương Lâu.”“À…” Tôi nhất thời không biết làm sao đành lộ ra nụ cười có lệ, sau đó cận thận nói. “Khương Lâu, xin chào. Tôi là Lương Thiếu Đông…” Tay tôi vươn ra chưa được hai giây thì Khương Lâu bỗng dưng hét lên, tiếng hét thảm thiết khiến tôi bất giác rụt vai lại. Tôi đứng sững ở đó không biết làm tá nhanh chóng và thuần thục giữ lấy một Khương Lâu điên cuồng đấm đá, bên ngoài bác sĩ mở cửa tiến vào, bọn họ bình tĩnh khống chế bệnh nhân đang rơi vào trạng thái kích đầu đến cuối Khương Tự chỉ vô cảm đứng nhìn, tựa như một người qua đường, không buồn không vui xem một trò giải trí nào đó.“Hôm nay không thể gặp.” Bác sĩ vừa cất ống tiêm vừa ra lệnh y tá đưa bệnh nhân về phòng, cũng không nhìn bọn tôi, nhưng tôi biết ông ta đang nói với Khương Tự. “Cậu ấy sợ người lạ, đặc biệt là những người có dáng vẻ công kích. Lần sau tới một mình thôi, hoặc là đừng tới.”Bác sĩ nói xong thì đi, để tôi và Khương Tự đứng như trời trồng trong phòng. Một lúc sau tôi mới mở miệng “Em chỉ muốn bắt tay thôi…”“Ừ, không trách em.” Khương Tự đi ra ngoài, còn tôi dõi theo bóng lưng hắn. Vì chẳng biết nói gì cho phải nên đành im lặng lẽo đẽo theo rời khỏi bệnh viện cùng Khương Tự, ngoài cổng bệnh viện là một tỉnh lộ vắng hoe, hai bên đường bao la ruộng đồng xanh Tự bước đến gần bờ ruộng, đột nhiên nghiêm túc nói “Ngày xưa nhà anh cũng làm ruộng mà.”… Ơ?“Hồi nhỏ anh từng giúp mẹ gieo mạ và nuôi heo đấy.”Tôi lặng thinh, vì lối sống này tôi cũng trải qua rồi. Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng nông thôn nên cảm thấy bình thường, tuy nhiên lời này từ mồm Khương Tự nói ra lại có chút lạ lẫm. Rất khó để hình dung được một người không biết xào rau như hắn lại từng gieo mạ, nuôi heo.“Lúc anh 7 tuổi, mẹ anh bán nhà, sau đó mang anh và em trai lên thành phố tìm cha.” Dường như Khương Tự không quan tâm việc tôi có nghe hay không, hắn cứ lẩm bẩm như bước lên một bước nắm bàn tay kia, chỉ thấy lạnh lẽo.“Bọn anh đến một nơi xa lạ. Xe hơi xa xỉ, quân đội nghiêm trang, nằm mơ cũng chưa từng ở được gian phòng này, và có nằm mơ cũng không gặp người muốn gặp. Rồi anh đã biết, hóa ra cha anh là quan chức cấp cao, ông nội thì làm tướng. Gia đình anh giàu có và sang trọng, anh mang thân phận cao quý và nắm trong tay quyền lực ba đời.” Hắn cười bảo.“Nhưng anh còn chưa kịp nhận ra đó không phải một giấc mơ thì mẹ anh đã chết, em trai phát điên.”Lòng tôi căng thẳng, tôi siết lấy tay hắn, níu đôi chân Tự bị tôi giữ tay nên không bước nữa. Tôi thấy hắn đang nhìn thẳng vào hoàng hôn, đôi con ngươi phản chiếu ánh chiều tà rực đỏ tựa như ngọn lửa đang cháy bùng.“Bọn anh chứng kiến mẹ bị tra tấn đến chết.”“Em biết chúng tra tấn mẹ anh thế nào chăng, chúng mở camera lên để ghi hình gửi cho cha anh, sau đó…”..Tôi phong kín lời anh, khẽ khàng và dịu dàng hôn lên đôi môi ấy. Anh nhìn tôi, ngọn lửa nơi đáy mắt như bị gió mạnh thổi qua, nó run rẩy từng hồi nhưng kiên cường không dập tắt. Tôi không ngừng mút mát cánh môi kia, chẳng có một tia tình dục nào, tất cả đều là tình yêu dành cho anh cố gắng biểu đạt sự thương tiếc trong lòng mình để anh đừng sợ, mọi thứ qua rồi. Đừng hận, em ở đây. Cũng đừng khóc, anh còn em bên này có em thương anh, yêu anh. Quá khứ của anh em không kịp tham dự, nhưng tương lai của anh em nhất định tham nhớ đến một câu mà tôi cho rằng nó là lời giả nhưng, nhìn Khương Tự khóc giờ phút này, tôi đột ngột nhận ra Trên đời có một thứ tình yêu gọi là sâu đậm, bao nhiêu đau khổ khắc sâu trong Tự, em nguyện đời này trả giá vì anh. Em cầu khẩn với ông trời cho anh thôi khổ đau và dằn vặt, giải thoát anh khỏi bất kỳ sự trói buộc nào, mong anh cả đời bình an, vui 7Edit ThỏTrời dần đen, gió mơn man thổi qua đồng ruộng mang theo hơi lạnh. Chúng tôi ngồi trên đám cỏ dại dưới đất cũng không rõ bao lâu. Khương tự dựa vào tôi, đôi mắt nhắm tựa như ngủ rồi. Tôi khá lo hắn sẽ cảm lạnh nên nhẹ nhàng lay vai hắn, nhìn sắc trời cũng đến lúc quay về, vì vậy tôi ngồi xổm xuống, sau đó xốc hắn lên lưng. Tôi nâng mông và giữ lưng hắn, từng bước từng bước đi về lối đêm buông thật nhanh, tôi không nhìn rõ đường cho lắm. Hơn nữa nơi này xa xôi, ngay cả đèn đường cũng chẳng thấy đâu. Tôi đành nương theo ánh trăng sáng ngà chân ướt chân ráo mà đi vậy. Có chút gì đó quen thuộc dâng lên, dường như ngày xưa tôi cũng từng cõng một kẻ thế này, bước trên con đường tối vắng phải rồi, đúng là có một lần như tôi 15 tuổi, vì chăm sóc mẹ bệnh nặng nên cuối tuần đều phải băng qua mười mấy đường núi, ghé trạm y tế trấn trên để mua thuốc cho kia mua thuốc xong đi được nửa đường thì nhìn thấy một thằng nhóc gầy gò ngồi xổm bên cái ao nuôi cá của người còn tưởng rằng con ai đang ngồi chơi, ai ngờ giây tiếp theo đã nghe bùm’ một tiếng, thằng nhóc lao bổ xuống ao. Lúc đó tôi sững sờ, không mảy may nghĩ ngợi mà chạy sang cứu nó. Ném thuốc trên mặt đất, tôi còn không cởi quần áo thì nhảy xuống kéo nó lên. May là phát hiện kịp thời nên nó chỉ sặc nước, tuy nhiên hỏi cái chi nó cũng chẳng trả lời, thậm chí còn muốn cắn tôi nữa đấy. Tôi bảo đưa nó vào đồn cảnh sát trấn trên thì nó dọa rằng sẽ cắm đầu tự cách, tôi một thân ướt đẫm cõng một thằng nhóc cũng ướt đẫm và bệnh thần kinh không kém, trở về nhà điên vô cùng tận, cắn trên vai tôi một phát thật sâu, chờ khi tôi về đến nhà máu đã chảy đầy đó về sau tôi không dám cõng ai trên lưng. Sợ lắm, thật một mình lảm nhảm chuyện xưa lắc xưa lơ, bỗng dưng nghe được Khương Tự nằm trên lưng tôi cười.“Anh cười gì hả, đau lắm. Giờ vẫn còn dấu răng đó thôi, thằng nhãi chết tiệt.” Ngoài miệng thì oán giận thế đấy nhưng lại bất giác cọ đầu vào mặt bạn trai, Khương Tự vui thì được Tự cách lớp áo mà sờ chuẩn xác lên vết sẹo. “Ở đây.”“Ừm.” Tôi mất tự nhiên mà rụt cổ. “Nhưng thằng nhóc kia hôm sau đã chạy, nó tên gì em cũng không biết, tìm mấy hôm cũng không tìm được, chẳng biết đi đâu.”“Nó bị người ta bắt trở về.” Khương Tự nói. “Nó vốn nhát gan, cho rằng cái người cứu nó cũng được kẻ khác sai đến bắt nó, vì thế nửa đêm bỏ trốn rồi.”“Ơ… Ơ?! Sao anh biết?”“Bởi vì… thằng nhóc lấy oán trả ơn đó chính là anh.” Khương Tự cười đến ho khan.“…Em đệch.”“Lúc anh và em trai được cứu trở về, bọn anh đều có vấn đề về tâm lý, buộc phải cách ly trị liệu. Ông nội anh nhốt anh ở một trấn nhỏ heo hút, thứ nhất không để người khác dễ dàng phát hiện ra, thứ hai để tiện cho việc điều trị.”“Anh bị nhốt tàn nhẫn suốt ba năm, mỗi ngày đều tìm đường chạy trốn. Khó khăn lắm mới đào thoát được thì bệnh trầm cảm nặng hơn, anh muốn tự sát. Nếu em không cứu anh, có thể ông nội anh sẽ chỉ nhìn thấy một thi thể.” Hắn câm nín không nói nên lời, tôi và Khương Tự đúng là có duyên!“Gượm đã, anh đã sớm biết người kia là em?” Tôi nhận ra có gì đó hơi sai Tự chỉ nhìn tôi, trời quá tối nên không thấy rõ nét mặt hắn. Tôi thở dài, xoa xoa đầu hắn. “Kệ, dù sao em cũng thích anh.”“….Ừ!”Vậy là sáu năm sau, lần nữa tôi lại bị thằng nhóc chết bầm này cắn; vẫn là vị trí cũ, vẫn là cảm giác đau điếng như xưa.***Màn đêm tăm tối, trăng lạnh mông lung, tôi và Khương Tự đứng ven đường bắt xe về nhà. Kết quả chờ cả canh mà một chiếc xe đều không nói với Khương Tự. “Chắc đêm nay chúng ta ngủ bụi quá.”Khương Tự nhìn tôi, hắn móc điện thoại ra gọi. Không đến 3 phút, một chiếc xe việt đã lóe đèn đã dừng trước mặt bọn tôi. “Lên xe.”Tài xế là một gã đầu đinh, làn da ngăm đen, ánh mắt sắc bén và tác phong nghiêm túc. Thấy tôi vẫn luôn quan sát y, y liếc tôi qua gương chiếu hậu, bèn nói “Chào cậu, tôi là Lục Hổ.”“Chào anh, em tên Lương Thiếu Đông.” Tôi cũng lễ phép trả đó y im đường lặng thinh, Lục Hổ cứ thế đưa bọn tôi về chung cư Khải Đạt. Lúc tôi đi vào trong và ngoảnh lại nhìn, xe việt dã đã biến mất.“Anh ta về rồi ư?” Tôi nghi hoặc hỏi.“Không, ở gần đây quan sát.”Tôi sực hiểu. “Anh ta vẫn luôn theo anh?” Khó trách vừa gọi điện đã có mặt tức Tự lười biếng ừm’ một tiếng và giải thích. “Anh ta do ông nội anh sai đến đây, xuất thân từ bộ đội đặc chủng, bắn súng giỏi lắm.”Tôi cảm thán, đúng là lần đầu tiên tôi nhận ra thứ gọi là Thái tử sống trong cung’ ….Vợ tôi, sao giống con chim vậy…Thang máy Ding’ một tiếng báo hiệu tầng 18 đã đến nơi. Tôi vào nhà nấu cho Khương Tự bát mì và trứng rán, ăn xong đi tắm rồi ngủ...Sáng hôm sau phải rời giường đi học, cả hai mệt đứ Tự mơ màng dậy theo. Sau đó hắn không về lớp mình, ngược lại bám tôi sát gót. Lúc tôi nghe giảng thì hắn gối đầu lên tay tôi đánh một giấc ngon lành. Nếu là trước kia, nhất định tôi sẽ lay hắn tỉnh và đừng hòng ôm lấy tay tôi. Bởi lẽ có không ít kẻ đang lén lút nhìn bọn tôi đấy!Nhưng hiện tại mà nói, càng hiểu hắn tôi càng thêm đau lòng. Mấy chuyện vặt vãnh ngày thường cứ chiều ý hắn thôi, tôi không mong gì hơn, hắn mở lòng với mọi thứ xung quanh cũng trưa chúng tôi mua đồ ăn về nhà. Ba món, một canh, Khương Tự ăn đến híp mắt thỏa mãn. Lúc hắn nằm trên thảm cho tiêu cơm còn sống chết vuốt ve cơ bụng tôi, tôi hừ hừ hai tiếng mà cũng không thôi Tự cười ngây bầu không khí hài hòa, tôi tỏ ra bâng quơ nói. “Tối nay em về ký túc xá ngủ, anh ở nhà phải ngoan, nhớ chưa?”Nụ cười trên môi hắn lập tức tan đi. Khương Tự mím môi, tay vẫn còn đặt trên bụng tôi nhưng không khí đã lạnh hơn rồi.“Hội Học Sinh sẽ kiểm tra, nếu phát hiện em không về sẽ ghi tên em đó… Anh thông cảm cho em nha, vợ.”Vợ tôi lộ ra biểu tình bất mãn. “Ghi thì ghi.”“Được rồi, anh đừng bốc đồng. Hay là học kỳ sau em xin ngoại túc? Anh chịu không?”Vốn dĩ tôi định năm ba mới ngoại túc, nhưng tôi đã mềm tình tôi rất muốn quấn quýt với vợ tôi, nhưng việc học cũng quan trọng lắm. Nếu bây giờ ở cùng nhau, tôi có thể khống chế được bản thân nhưng hắn thì chưa chắc… Đúng chứ nhỉ? Hơn nữa nhà trường hay đột xuất kiểm tra sinh viên cũng là một vấn tự miễn cưỡng đồng được đăng tại êm gió lặng hơn mười hôm, tôi và Khương Tự cùng nói chuyện yêu đương, đôi khi hò hẹn hoặc làm tình, từng ngày trôi qua hạnh phúc và hòa tôi vẫn luôn tìm một cơ hội để đến bệnh viện ngoại ô. Về bệnh trạng tinh thần của Khương Lâu và Khương Tự, tôi cần phải biết rõ ngờ lúc tôi trốn học chạy đến bệnh viện, y tá kia nói không phải thân nhân không cho vào thăm, ngay cả cửa chính còn chưa đặt chân thì đã bị tiễn u ám quay về, xui xẻo làm sao bị Khương Tự bắt dính, còn hỏi tôi có trốn học chơi bời lêu lổng hay không! Tôi đệch, tôi là loại người đó sao? May mà đầu óc tôi nhanh nhạy, “Hôm nay kỷ niệm 200 ngày tụi mình quen nhau, em đi chuẩn bị bất ngờ cho anh!”Nhìn gương mặt Khương Tự ửng hồng, lưng tôi vã hai tầng mồ hôi hột. Tôi ôm hắn vào lòng, thấp thỏm không dám để hắn trông thấy nét mặt tối tôi nấu một bàn ăn thật ngon, điểm tô thêm hoa hồng và ánh nến, sau đó cùng hắn ân ái trên giường việc này mới có thể êm Tự hạnh phúc bảo “Đông Đông, anh thấy mình cứng lên rồi…”“…” Tôi nằm giả 8Edit ThỏVì không gặp được Khương Lâu nên tôi quyết định gặp Bàng Huy trước đã. Nếu thật là Khương Tự nổi điên đâm người ta, dù sao tôi cũng nên mua hoa quả đến chia thăm khắp nơi mới biết Bàng Huy đang nằm ở bệnh viện trung ương, lần này tôi không dám trốn học, chỉ lấy cớ ra ngoài tham gia hoạt động với chi đoàn và nhờ đàn chị tôi gọi sang một phát, như thế mới yên tâm mà rất dễ dàng tìm thấy phòng 307 theo địa chỉ ghi trên giấy. Mở cửa, đây là phòng bệnh nhỏ có một giường và một nhà vệ sinh, còn có vài thiết bị điều trị nữa. Gian phòng tràn ngập mùi thuốc sát trùng khiến tôi thấy không thoải Huy nằm trên giường bệnh, chân trái và tay phải bó thạch cao, chỗ khác đắp chăn nên không nhìn rõ có phải cậu ta bị đâm hay thấy tôi xuất hiện trong phút chốc, Bàng Huy đã sửng ho một tiếng, cầm giỏ hoa quả đi qua, chậm chạp nói “Bàng Huy, tôi đến thăm cậu đây.”Bàng Huy lắc đầu như điên, chợt run rẩy “Cậu… đi… đi.”Tôi kéo ghế ngồi, lấy dao gọt trái cây bắt đầu gọt táo. “Tôi vừa tới cậu đã đuổi rồi?”“Vì sao cậu tới đây…” Sắc mặt Bàng Huy tái nhợt.“À, nghe bảo cậu bị đánh nên đến thăm, mình với nhau anh em cả mà.”“…Ý cậu là sao?” Bàng Huy biến sắc. “Tôi thảm như vậy là do ai làm, chẳng lẽ cậu không biết?”“…” Tôi ngừng giây lát, không nói chuyện. Thẳng đến khi gọt sạch vỏ của quả táo xong, tôi bèn đưa cho Bàng Huy, khẽ nói. “Giờ thì biết.” “Biết cái gì?”Thanh âm của Khương Tự vang lên ngoài Bàng Huy run lên, quả táo rơi xuống sàn nhà, lăn lông lốc. Môi cậu ta trắng bệch, cơ thể run lên như lá rụng trước gió thu. Thật lòng mà nói đây lần đầu tôi trông thấy một Bàng Huy cao lớn trở nên sợ hãi như thế này, đủ có thể chứng minh bóng ma tâm lý trong lòng cậu ta kinh khủng ra tôi lộp bộp một tiếng, quay Tự đứng ở cửa nhìn chằm chặp tôi giây lát, sau đó chậm rãi liếc sang Bàng Huy. Ánh mắt hắn như loài rắn độc, từ trước tới nay tôi chưa từng bắt gặp biểu cảm là… ánh mắt rất tàn làm cho tôi giật thót chính là khẩu súng trên tay Khương Tự, thứ vũ khí có thể khiến người khác óc rơi đầy sàn.“Mày nói gì với em ấy vậy?” Khương Tự hờ hững nhìn Bàng chậm rãi đứng lên, Lục Hổ cũng xuất hiện sau lưng Khương Tự. Nhưng anh ta không làm gì khác ngoài việc im lặng đứng đó và không định ngăn việc Khương Tự sắp làm tiếp đủ biết khẩu súng là thật hay giả, tôi nói với Khương Tự rằng “Đưa súng cho em.”Khương Tự không phản dịu giọng nói thêm một lần.“Vợ, nghe lời em.”“Anh đã cấm không cho em thăm nó.” Hắn mở miệng.“Vâng, em biết rồi.” Tôi thành khẩn nói. “Vợ, chuyện nhà đóng cửa dạy nhau, ở ngoài cho em chút mặt mũi. Anh đưa em khẩu súng.”Tay Khương Tự run lên, tôi đi đến trước mặt hắn, thản nhiên cầm lấy thứ đồ nguy hiểm bỏng tay kia ném cho Lục Hổ. Tôi ôm hờ Khương Tự kéo ra ngoài, lúc đi ngang người đàn ông tôi còn lạnh lùng nhìn anh ta một Hổ bình tĩnh thu lại khẩu súng, phớt lờ tôi.***Khương Tự cắn bả vai tôi, tôi cố chịu, cũng mặc kệ đám người xung quanh chỉ trỏ vây xem. Tôi ôm hắn rời khỏi bệnh viện và đến một công viên gần đó. Nơi này hơi vắng, chỉ có vài người lớn và đám trẻ nhỏ vui nhận ra mình quá cưng chiều Khương Tự. Ba ngày không đánh, hắn leo mái nhà gỡ ngói; chiều hắn vài hôm, hắn chơi cả súng rồi!Tôi tách Khương Tự đang dính chặt trên người tôi ra.“Khương Tự, có phải em quá cưng chiều anh?” Tôi hỏi mắt Khương Tự nhìn chằm chằm thảm cỏ, giống như không nghe thấy cái gì và cũng ngang bướng không chịu nhận sai.“Nhìn em.” Tôi bóp cằm hắn, ép hắn phải đối diện với mình. Khóe mắt hắn đỏ hoe, sắc mặt trắng bệch. Vì tôi hơi mạnh tay nên cằm hắn xuất hiện một vệt ửng hồng. Tôi khựng lại, động tác cũng nhẹ hơn.“Em lừa anh.” Khương Tự cầm lấy tay tôi, giọng lạnh buốt. “Hôm qua vốn không phải kỷ niệm 200 ngày chúng ta quen nhau, em lừa anh đến bệnh viện thăm Khương Lâu, hôm nay lại lừa anh gặp Bàng Huy.”Tôi không quá ngạc nhiên vì sao hắn biết được những chuyện này. Tựa như chúng tôi làm gì Lục Hổ cũng nắm rõ thì chỉ cần việc gì Khương Tự muốn biết, nghiễm nhiên hắn sẽ có cách moi ra.“Anh hận nhất người khác lừa mình. Em lừa anh một lần, hai lần, hẳn sẽ có lần ba, lần tư?” Hắn ngẩn ngơ hỏi. “Lương Thiếu Đông, em thật sự yêu anh sao?”“Khương Tự!” Tôi nổi mẹ nó không yêu anh? Em không yêu anh mà trai thẳng như em lại cam tâm nằm dưới cho anh ra vào? Vì ở bên nhau em đã trả giá nhiều hay ít? Hai thằng bạn cùng phòng chuyển đi, còn bảo với em Tụi mày làm tao phát tởm. Lương Thiếu Đông em đối với anh thế nào chẳng lẽ anh không hiểu? Khương Tự, anh còn lương tâm không?Em yêu anh thật lòng, anh hỏi em yêu hay giả dối. Em không biết trả lời làm sao. Em nói yêu, liệu anh có tin em? Nếu tin tưởng anh sẽ không hỏi em, nếu không tin, em nói thế có ích lợi gì?Lương Thiếu Đông này là một thằng đầu đội trời, chân đạp đất; ngoại trừ việc cha mẹ qua đời thì không việc gì khiến em nản chí tôi sẽ không nói cho hắn biết rằng tôi tốt với hắn ra sao, vì hắn đánh đổi thế nào. Đây không phải làm màu hay ra thường Khương Tự rất hay ghen, tôi nói nhiều với người khác hai câu hắn đã xụ mặt. Từ lúc yêu hắn, tôi hạn chế giao tiếp với bạn bè xung quanh, mối quan hệ thu nhỏ lại chỉ còn đàn chị, Lý Minh và hắn. Vỏn vẹn ba người, nhưng tôi muốn Khương Tự hiểu rằng tôi yêu không cho tôi ra ngoài chơi, sợ tôi thay lòng. Tôi vốn là phó bí thư chi đoàn và ban cán sự, trước kia sống trong ký túc xá cũng thường chơi bời giao lưu, nhưng từ khi quen bạn trai thì gần như ngưng hẳn. Tôi muốn hắn biết rằng tôi yêu phô bày quá khứ trần trụi trước mặt tôi, hắn để tôi xem vết thương của hắn, tôi cũng cho hắn thấy tình yêu của quan tôi thực bình thường, không tối tăm hay thủ đoạn, nhưng bởi vì hắn là Khương Tự nên tôi đành cam chịu sự áy náy với Bàng Huy. Vốn định nghĩ xem nói với hắn ra sao, khuyên hắn về sau đừng hành động đẫm máu và bạo lực như thế nữa, nhưng…Lương Thiếu Đông tôi cũng là người, dẫu rằng tính cách xoàng xĩnh. Và lòng nhiệt thành của tôi vừa dâng đến trước mặt bạn trai đã bị hắn tạt cho một chậu nước lạnh, rét đến thấu buông tay, không muốn nhìn hắn Tự lần nữa bắt lấy “Em giải thích với anh đi!”Tôi thật sự mệt mỏi. “Chúng ta nên tạm xa nhau một thời gian.”Khương Tự trống rỗng nhìn tôi, thật lâu sau, run run hỏi “Em nói gì?” Edit Thỏ – 兔 Thể loại Đam mỹ hiện đại, trọng sinh, vườn trường, u ám, HEĐộ dài 37 chươngTrong mắt mọi người thì có thể nhận xét bạn trai tôi vừa đẹp vừa giàu vừa cao ráo, đặc biệt lại luôn ngoan ngoãn vâng lời tôi. Mọi thứ đều theo ý của tôi ví dụ như tôi chỉ đông hắn không dám đi tây, thích ghen tuông và thích làm nũng. Theo đuổi tôi suốt nửa năm, rốt cuộc hắn gạ được tôi từ khi chúng tôi quen nhau, tôi chợt nhận ra có điều gì sai sai thì phải.“Thân ái, đút anh đi ~”“Đệch, anh bị cụt tay à!”“Đút! Anh!”“…”Nhìn bạn trai trừng tôi bằng đôi mắt đỏ hoe, tôi bất giác rơi vào câm trai mình… Chẳng lẽ bị bệnh tâm thần sao? Edit ThỏHồ lô cái đầu nó!Vừa nhớ tới biểu cảm của Khương Tự lúc nãy…Hận chết tôi!!!!Đêm đó tôi bèn lên diễn đàn, chuẩn bị hắt máu chó đầy đầu thằng khốn Hàng dài hai mét ba, kết quả tìm hoài cũng không thấy topic của mình, xem ra đã bị quản trị viên xóa. Vừa chuẩn bị lập topic mới để chửi nó thì đã thấy một topic màu đỏ nằm ở đầu trang, hơn hai trăm phản hồi đều chửi chung một đề chính là — Hai mét ba, tôi với thím có thù gì sao, giữa gay và gay thứ cơ bản nhất đó chính là tin tưởng!Lại nhìn chủ thớt, Vũ Lạc Tâm ra không chỉ mình tôi muốn bình luận từ đầu tới đuôi, xem ra Hàng dài hai mét ba lừa bịp người khác quá nhiều, toàn bộ phản hồi đều tràn đầy oán khí; hai trăm lời lẽ trong đó đã bộc lộ sự bé cái lầm của toàn thể cư dân ngồi xuống thong dong nuốt nước bọt, thưởng thức những câu chửi bới thanh lịch vô vàn, cảm nhận sâu sắc diện tích lãnh thổ quốc gia được mở mang, ngôn ngữ uyên thâm phong phú, tôi ngồi đọc đến sảng khoái toàn ha, thằng gây tội phải nhận tội!Hàng dài hai mét ba Tôi đệch!!! Không liên quan đến tôi!! Mẹ nó sao tôi biết nội dung bị đổi thành bé Hồ Lô chớ! Tôi là cái loại này người sao! Thiệt oan uổng mà!!!Tôi nhất thời hưng phấn, chửi chết nó đi, thằng âm binh còn dám lòi mặt ra đính chính! Mặc kệ mày vô tình hay cố ý, ông đây chửi trước nói sau! Vì thế tôi nhanh tay sao chép một loạt bình luận mắng hay như hát kia, dội bom lần nữa. Thích thật!Ngay sau đó những bình luận khác ùn ùn kéo tới, cũng mắng thanh niên Hàng dài hai mét ba y như tôi, thậm chí còn phản hồi bên dưới bình luận tôi nữa kìa. Ngoài ra còn có một loạt đội ngũ trông khá là hoành tráng hưởng ứng chửi theo khiến tôi vui như Tết. Để gã bị tàn sát’ thảm thương như vậy, ông đây thôi không thèm tính toán, vì làm đàn ông phải biết bao dưng bị một chiếc vớ thối ném vào đầu, tôi liền ngẩng lên mắng “Lý Minh, mày có bệnh à? Bệnh thì uống thuốc, không bệnh xéo đi, đừng làm phiền tao nữa!”“Nhìn mày cười như thằng đần, không chọc mày tao không vui.” Lý Minh dùng vẻ mặt băn khoăn nhìn tôi. “Thiếu Đông, tao có chuyện này luôn muốn nói…”“Nói đê.” Tôi vừa lướt xem bình luận vừa hả hê khi Hàng dài hai mét ba bị úp sọt hội đồng.“Ừ thì… Tao cảm thấy Khương Tự có hơi kỳ quái thôi.” Lý Minh ngập ngừng giây lát. “Hơi khó nghe tí là tao thấy nó không được bình thường.”Tôi rốt cuộc không quan tâm chuyện trên diễn đàn nữa, ngẩng mặt nhìn Lý Minh, khó chịu hỏi nó “Lý Minh mày có ý gì đây, vợ tao quái chỗ nào, không bình thường chỗ nào; có phải mày có thành kiến với vợ tao không? Rõ là mày không kỳ thị, lúc hắn theo đuổi tao mày cũng nói vậy mà. Giờ thế này muốn không ăn cơm chung với tụi tao hả?”Tôi thẳng tính, nhưng Lý Minh còn thẳng tính hơn tôi. Cũng không biết tôi nói câu nào chọc nó nổi đóa. “Lương Thiếu Đông con mẹ mày có lương tâm không vậy, tao kỳ thị đồng tính mà tao còn ở đây à? Tao đã sớm xin chuyển phòng như hai thằng lão tam, lão tứ! Nếu không xem mày là anh em tao chẳng thèm ăn bữa cơm đó đâu! Nếu không tận mắt nhìn thấy tao cũng chẳng ý kiến làm chi, đệch mẹ!”Tôi thộn ra không Minh châm thuốc rít vài hơi, chờ tôi mở và tôi là bạn cùng phòng hai năm, tôi cũng hiểu nó chứ, không vô duyên vô cớ mà phán vậy đâu. Nhưng tôi cũng không chấp nhận được Khương Tự bị bạn thân mình nói thế, bởi vậy tôi chỉ bảo là “Mày nói rõ ràng xem.”Lý Minh lúc này mới kể “Bữa đó tao dắt cô em học ngoại ngữ khóa dưới vào nhà nghỉ mây mưa, làm xong tao mới đứng ngoài hẻm hút thuốc cho tỉnh rượu thì thấy Khương Tự, vợ mày—” Nó nhả ra một vòng khói. “Cầm dao, đâm người.”Khương Tự, vợ tôi, cầm dao, đâm người?Tôi tưởng tượng nửa ngày cũng không tưởng tượng biết thân thể vợ tôi không tốt, đâm hay không đâm là một chuyện, nhưng một Khương Tự ngoại trừ trên giường có hơi thô bạo ra thì ngày thường bên cạnh tôi thẹn thùng khác gì cô em nhỏ, vì vậy ngắt lời nó ngay “Không thể nào! Mày uống say nên nhìn lầm đó. Vợ tao sẽ không đi đánh nhau.”“Ờ thì không.” Lý Minh cười mỉa mai. “Hắn là ai? Muốn đâm dao tự khắc có kẻ giữ cho hắn, mày cho rằng chuyện gì hắn cũng tự tay làm?”Tôi nghe xong sắc mặt càng dị, ngay cả quần lót Khương Tự cũng tự tay giặt cho, chuyện gì của tôi hắn không tự tay làm, còn chưa đút cơm tôi ăn thôi. Trời, càng nghĩ càng thấy mắc cỡ… Hình như da mặt tôi còn chưa đủ dày sao!“Đệch, mày có nghe tao nói hay không.” Lý Minh bất đắc dĩ liếc tôi. “Mày nhớ lúc Khương Tự tán mày có thằng Bàng Huy khoa thể thao tán cùng lượt đấy.”Tại sao tôi không nhớ gì nhỉ? Nếu chẳng nhờ Lý Minh nhắc, tôi nào biết sức hấp dẫn tôi lớn như vậy. Tôi được hai thằng đực rựa thèm thuồng, mà tôi sống chết cũng không đồng ý. Bọn họ ầm ĩ rối tung hết cả, nhưng sau đó tôi lại cùng Khương Tự bên nhau. Kể từ dạo kia cũng không thấy Bàng Huy lăng xăng trước mặt, tôi còn tưởng cậu ta biết thân biết phận nên rút lui rồi.“Người Khương Tự đâm chính là Bàng Huy.”Tôi suy xét, nhướng mày “Ý mày là Khương Tự vì trả thù tình địch nên đâm cậu ta?”Lý Minh “Không chỉ thế, có lẽ mày không nhận ra nhưng đôi khi cái cách mà hắn nhìn mày… Haiz, tao cũng không biết nói sao, nhớ ngày xưa nhiều nữ sinh muốn làm bạn gái mày nhiêu vô kể, thư tình trên Wechat đầy ắp một thời. Giờ thì sao? Có nhỏ nào mến mộ mày đâu, mày không nghĩ ra nguyên nhân hả?”Tôi cảm thấy bạn mình có thuyết âm mưu, tôi trong mồm nó như kẻ lăng nhăng, đa tình; nhưng tôi chính là thanh niên nghiêm túc!Lý Minh dụi thuốc, đoạn thở dài bảo “Tao nói bấy nhiêu, dài dòng lại trở mặt với mày. Tao rảnh vậy đấy, mày xem như tao chưa nói gì đi.”Tôi đến gần Lý hổ là anh em cột chèo, thông não xong xuôi còn không để ý thế nào được, còn bảo sợ cạch mặt nhau, đệch!Đúng là sự hiểu biết của tôi dành cho Khương Tự không nhiều lắm, nhưng không phải chuyện gì hắn cũng kể hết cho tôi, ngay cả việc cha mẹ tôi qua đời tôi cũng chưa từng kể với hắn. Mỗi người đều có không gian riêng, chừa chút riêng tư mới có thể bên nhau lâu dài này cho dù thằng Hàng dài hai mét ba bị bạo cúc tôi cũng không hứng thú, tôi tắt máy, lên giường nằm thộn đó tôi mơ một giấc mơ, mơ về khoảng thời gian Khương Tự đang còn theo đuổi. Khi đó tôi rất khờ, thân là trai thẳng, tuy rằng hiểu biết về đồng tính nhưng ai ngờ Khương Tự là đồng tính nam, hơn nữa bẻ cong tôi mới ác. Tôi từng cho rằng mình thật phong cách, đẹp trai, đàn em rất thần tượng tôi, mỗi ngày theo đuôi tôi nịnh nọt, thật có không khí của đại học mà! Ai ngờ hắn bẻ tôi luôn!Kết quả…Cúc hoa héo tàn, vương vãi đáng thương; tất cả đều là nước mắt, câm lặng…Có một lần, hắn nói “Đông Đông…”Tôi vừa giao tranh vừa hỏi “Làm sao?”“Anh có nhà, có xe…”“Người cao, chân dài…”“Tính tình cũng tốt…”“…Cho nên?”“Anh có thể làm vợ em không?”Tôi nghe xong trượt tay, nhân vật trong game cũng bị đối phương tung đòn bạo kích, lên đường. Tên truyện Bạn trai bệnh kiều của tôi. Tác giả Nhục Nhục Nam Sơn Quân. Thể loại Đam mỹ hiện đại, trọng sinh, vườn trường, u ám, HE Số chương 37 chương Hoàn. Review Túc Mộc. Giá như có thêm nhiều nhiều nhiều bộ như này thì mình tình nguyện cày hết xuân hạ thu đông. Bởi vì công trong bộ này chính là gu của mình á! Đây là "Thâm hiểm vặn vẹo bệnh kiều thiếu nữ công X ôn nhu sủng phu cường thụ". Mặc dù truyện chỉ gói gọn trong 37 chương nhưng tác giả đã miêu tả được thứ tình yêu gọi là điên cuồng chiếm hữu. Motip truyện không khó đoán nhưng làm độc giả phải nhen nhóm lên ngọn lửa tò mò, mở đầu truyện khá giống thể loại con cháu ba đời làm quan, đến đời tôi thì mắc bệnh về tâm lý vì quá khứ chết tiệt. Khi đọc các bạn nhất định phải đội mũ bảo hiểm, vì các bạn sẽ không ngờ được những khúc cua ngoạn ngục của tác giả Nhục Nhục Nam Sơn Quân. Khi Khương Tự đã thành công cưa gãy thẳng nam thực ra không thẳng lắm Lương Thiếu Đông. Những tưởng chẳng có gì sóng gió khi Khương Tự và Thiếu Đông yêu nhau đến thế. Nhưng thực ra đằng sau đó là rất nhiều câu chuyện, là những góc khuất trong tính cách và quá khứ của Khương Tự mà Thiếu Đông không hay biết. [ Nhưng từ khi chúng tôi quen nhau, tôi chợt nhận ra có điều gì sai sai thì phải. "Thân ái, đút anh đi!" "Đệch, anh bị cụt tay à!" "Đút! Anh!" "..." Nhìn bạn trai trừng tôi bằng đôi mắt đỏ hoe, tôi bất giác rơi vào câm lặng. Bạn trai mình.. Chẳng lẽ bị bệnh tâm thần sao? ] Thiếu Đông là nhân vật có suy nghĩ, tính cách, cũng như là sự phân định rạch ròi nhất trong truyện. Cậu không bị nhẫm lẫn của thứ tình yêu mang tên kiếp trước- kiếp này. Khi đã yêu ai thì sẽ bảo vệ, hi sinh hết mình. Là nhân vật có lập trường nhất trong câu chuyện này. Dù là thụ nhưng đối mặt với tính cách trẻ con của Khương Tự, cậu đều sẽ mềm lòng. "Cứu" lấy Khương Tự là Đông Đông. Yêu Khương Tự thật sự cũng là Đông Đông nốt. Ở Đông Đông, cậu đã thương yêu và chở che, bao dung cho Khương Tự đến nhường nào. Đông Đông luôn thỏa hiệp, luôn đồng ý với những yêu cầu dù cho là phi lý nhất của Khương Tự. Khương Tự từ nhỏ chính mắt thấy mẹ mình bị bọn xấu giết trước mặt mình nên ảnh hưởng đến tâm lý. Cho nên đó là lý do luôn muốn đi theo Đông Đông, sợ cậu cũng như vậy. Y có người anh trai tên là Khương Lâu, người này chính là người yêu kiếp trước của Thiếu Đông. Khương Tự kiếp trước là người đến sau nên không can tâm. Kiếp này thức tỉnh trước nên giành lại cậu trước. Người anh thức tỉnh sau nên lúc này thụ đã là người yêu của công rồi. Công lấy tên 2 anh em tráo đổi rồi từ nhỏ luôn tìm cách khiến anh mình sống dở chết dở. Khương Lâu bởi vì vậy mà điên điên khùng khùng, thức tỉnh trễ hơn. Sau này khi Khương Lâu muốn nối lại tình cảm, Thiếu Đông đã bày tỏ chỉ yêu Mình Khương Tự của hiện tại, còn người tên "Thiếu Đông" kia, cũng chỉ là cậu của kiếp trước mà thôi. Còn có Lục Hổ, anh chàng tuy chỉ là người lính đi theo chăm sóc cho Khương Tự nhưng sự quan tâm của anh khiến người đọc đều yêu thích. Mỗi khi Đông Đông bối rối với Khương Tự đang "nổi điên", Lục Hổ là người giúp đỡ và hỗ trợ Đông Đông giải quyết rất nhiều vấn đề. Có lẽ vì Lục Hổ là người chính trực như thế, lại cũng chân thành như thế nên anh được yêu thích không kém nhân vật chính. Ngoài ra anh chàng Lý Minh, anh bác sĩ x Hàng dài cũng là những điểm sáng cho tác phẩm.. Cho nên Khương Tự tình nguyện làm kẻ xấu để đổi lấy tình yêu và tìm cách bảo vệ Đông Đông an toàn. Đó là lý do vì sao Khương Tự rất sợ hãi việc Đông Đông chết đi, đến nỗi phải quỳ xuống khóc nấc van xin Đông Đông đi bệnh viện khi anh cắt cổ tay đe dọa dù vết thương không sâu. Chính ra người luyến tiếc, tôn thờ, trân trọng, cuồng say anh nhất dù kiếp trước hay kiếp này chỉ có hắn mà thôi. Đến đây mình có đôi lời muốn nói, truyện không quá đặc sắc hay có chiều sâu như những bộ truyện khác, nhưng nó mang lại cho ta khái niệm về tình yêu dám hi sinh dám buông bỏ. Chỉnh sửa cuối 28 Tháng hai 2021 Ủa ủa, có đọc bộ này á, mà kiếp trước thụ yêu Khương Tự - người anh, còn người em là Khương Lâu cơ mà? Còn kiếp này thì Khương Lâu thức tỉnh trước, tráo thân phận với Khương Tự rồi đến cạnh thụ với cái tên Khương Tự cơ mà? Tóm lại có bộ nào motif như này hong giới thiệu cho tui đi Vv Vì là kiếp sau công lấy thân phận anh trai để sống cùng thụ nên mình để thế luôn á bạn > bệnh kiều he hiện đại trọng sinh vườn trường đam mỹ

bạn trai bệnh kiều của tôi