Câu hỏi số 1: Cuộc khởi nghĩa Hai Bà Trưng diễn ra vào năm nào? A. Năm 40 trước công nguyên. B. Năm 45 trước công nguyên. C. Năm 40 sau công nguyên. D. Năm 45 sau công nguyên. Đáp án: C. Năm 40 sau công nguyên. Câu hỏi số 2: Hội Liên hiệp Phụ nữ Việt Nam được thành lập vào ngày nào? 5. Chị quả là một người lãnh đạo vô cùng tài ba và là người đồng nghiệp tuyệt vời nhất mà em được gặp từ trước đến nay. Chúng em thật may mắn vì có cơ hội được làm việc với chị. Chúc chị sẽ có được ngày Phụ Nữ Việt Nam 20/10 thật nhiều niềm vui và bất Vô Ý Câu Dẫn; Giới Thiệu. Đọc truyện hay đam mỹ sắc, đam mỹ sủng, đam mỹ ngược, đam mỹ tổng tài, đam mỹ cổ đại, đam mỹ xuyên không. Web truyen luôn cập nhật truyen full, truyện mới một cách nhanh chóng và đầy đủ. Truyện Vô Ý Câu Dẫn - Chương 6. Chú già nhà Tuyên Tử Phương đang rất bực bội về chuyện mấy lá thư tình, bực đến mức lá thư nào cũng xé thành mảnh vụn. Vô Ý Câu Dẫn - (Chương 50) - Tác giả Nhụ Giang Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN. Vô Ý Câu Dẫn - (Chương 54) - Tác giả Nhụ Giang Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN. zlb0A. “Con trai à, con là một Omega.”.Người đàn ông đẩy ly cà phê về phía trước, hồi hộp nói với con. Tuyên Tử Phương nhận lấy ly cà phê, từ tốn nhấp từng ngụm, hỏi “Vâng, có chuyện gì vậy ạ?”Ông lúng túng, cố gắng tìm lời phù hợp, ấp úng trả lời “Ờ thì… Năm nay con đã 18 tuổi, đã trưởng thành rồi. Mấy ngày nữa con định ghi danh vào khoa Văn ở Học viện Quốc phòng Thủ đô để thỏa mơ ước… Ta hiểu mong ước của con, nhưng mà ta có chuyện cần phải nói với con.”.“Ba…”, Tuyên Tử Phương nhíu mày nhìn người ba đáng kính của mình, giọng điệu đầy nghi hoặc “Không phải chuyện này con đã trình bày với ba, ba đã đồng ý với con hay sao? Con mơ ước trở thành một phóng viên chiến trường, ba biết rõ điều đó mà.”Ba Tuyên Tử Phương cố gắng thuyết phục “Thời buổi hiện nay nếu muốn làm nghề báo thì có thể học ở Học viện Liên hành tinh ở tinh hệ 216, đâu phải nhất thiết đâm đầu vào Học viện Quốc phòng thủ đô đâu con yêu. Con nghĩ mà xem, Học viện Liên hành tinh là mơ ước của biết bao người, chất lượng đào tạo đảm bảo tuyệt vời ông mặt trời, số dzách luôn.”“Nhưng học phí ở đó cũng cao ngút trời, người sẽ phải bán thận thường xuyên đấy ạ.”, Tử Phương nhàn nhã đáp.“Hừm hừm…”, người ba đáng kính chợt nhớ ra điều Tử Phương vừa nói, nhưng vẫn đấu tranh đến cùng, quyết không từ bỏ “Con yêu, vậy thì Học viện Nghệ thuật ở hành tinh K-306 thì sao?”.Tuyên Tử Phương bắt đầu không hiểu vì sao hôm nay ông ba đáng kính lại quan tâm đến chuyện học hành của mình như thế. Cậu thở dài “Ba à, Học viện Nghệ thuật không có chất lượng đào tạo tốt. Ai da, vậy là người không biết học ở đó ra trường là con giai yêu quý của người thất nghiệp luôn sao? Con thật thất vọng về người quá.”Thật tội nghiệp người ba họ Tuyên đáng kính nọ, rõ ràng một lòng thương con, nhưng lại không đủ lý lẽ cùng dẫn chứng để thuyết phục quý tử, nói tới đâu bị bắt bẻ tới đó. Ông toát mồ hôi, giọng điệu như sắp khóc đến nơi “Nhưng mà… chuyện này… Con yêu của ta, con là một Omega…”.Tuyên Tử Phương hùng hồn đáp “Chuyện con là Omega với chuyện con đi học ở Học viện Quốc phòng đâu liên quan gì đến nhau.”“Tất nhiên là có rồi!” Ông giận dữ quát “Người tốt nghiệp ở đó tối thiểu mang hàm thiếu úy. Mà đã mang hàm quân đội thì là Alpha hoặc Beta có khuynh hướng Alpha. Còn con lại là một Omega thuần chủng, làm sao có thể sống lẫn sống lộn với đám người nguy hiểm đó được!!!”“Con biết, con biết.”. Tuyên Tử Phương đỡ trán, bình tĩnh trấn an ba mình “Ba an tâm, con tuyệt đối không lấy chuyện hôn sự cả đời đem ra đùa giỡn. Ba vốn biết con sẽ không bao giờ để tâm đến những chuyện tình cảm mà.”.“Ba sợ con sẽ bị bọn lưu manh lừa.”, ông lo lắng Tử Phương đẩy kính, cười nói “Ba à, Học viện Quốc phòng thủ đô đâu phải nơi muốn vào là vào. Điểm đầu vào cao ngất, rồi còn phải đáp ứng những yêu cầu bắt buộc. Với sự lựa chọn khắt khe như thế, bọn lưu manh dễ vào lắm chắc. Mà cứ cho là xui xẻo lọt vào vài thanh niên đi, thì cũng toàn dân lưu manh có đào tạo, chứ không phải bọn não tàn t*ng trùng úng não, sẵn sàng đè Omega con nhà người ta ra giữa đường mà làm chuyện bậy bạ đâu. Ba phải tin vào hệ thống giáo dục của nước nhà chứ.”.Ba Tử Phương gục ngã, u buồn khịt mũi “Vấn đề là hành tinh Thủ đô xa chúng ta quá, nguyên học kỳ ba không thể gặp mặt con. Ba sẽ vì nhớ con, lo cho con là khóc ngất mất.”Tuyên Tử Phương đủng đỉnh cười “Ba cứ yên tâm! Đợi đến lúc cha con đi công tác về thì ba cũng sẽ quên đã có một thằng cu là con thôi.”Ông còn định nói gì thêm, nhưng chợt nghĩ đến chuyện quý tử nhà mình thuộc loại cứng đầu, ương bướng có tiếng, khuyên bảo mãi không được, bèn nhắm mắt đưa chân, chấp thuận “Được thôi, con yêu, ba chịu thua con rồi… Nhưng con phải nhớ mang thuốc ức chế pheromone theo. Chậc, vào tuổi trưởng thành kỳ phát tình diễn ra tương đối mãnh liệt, mà con lại vừa mới trưởng thành, kỳ phát tình diễn ra không ổn định. Điều này khiến ba rất lo lắng.”“Con biết rồi.”“Phải mang theo thuốc viên dạng nén lẫn thuốc tiêm đặc hiệu, mỗi thứ một ít, đến lúc cần kíp còn có cái mà dùng”.“Vâng.”Dặn dò con cái xong xuôi, ông lại sụt sịt, chớp mắt mong chờ nhìn con. Ông hỏi “Con không thể chờ cha con đi công tác về rồi thương lượng với ổng hay sao?”.“Chắc chắn cha sẽ không phản đối.” Tuyên Tử Phương cười cười “Trước giờ cha con chưa từng can thiệp vào chuyện của con, chỉ có ba hay lo lắng cho con thôi.”Ba Tuyên Tử Phương cảm thấy bị tổn thương sâu sắc, khịt mũi “Ờ, đúng rồi, con lớn rồi, mà ba cứ suốt ngày lải nhải…”“Không đâu!”, Tuyên Tử Phương cười nhìn ba mình, tiến đến ôm chầm lấy ông, xúc động nói “Con yêu cả ba lẫn cha luôn.”.“Nghỉ phải nhớ về nhà, bình thường ở trong trường không được chạy lung tung.”, Ông vỗ vai con trai, đầy tiếc nuối “Nhất định không được sa vào ba chuyện vớ vẩn đấy nhá. Phải phòng vệ tuyệt đối, cảnh giác cao độ 24/7.”.Tuyên Tử Phương run rẩy gật đầu, thầm nghĩ ba của cậu khi lo lắng thật đáng dài một hồi, ba cậu lại ngồi thẫn thờ trên ghế sofa, nhìn đứa con mình nằm gai nếm mật, khổ cực nuôi dưỡng suốt 18 năm chịu không nổi, cầm điện thoại gọi cho cha của Tử Phương, giọng điệu có chút mất mát nói “Anh à… Tiểu Phương của chúng ta chưa bao giờ đi xa, đến hành tinh K-306 gần xịt mà còn chưa từng đặt chân đến. Đùng một phát phải đi đến nơi xứ người, em lo quá.”Cha Tuyên Tử Phương suy nghĩ một hồi, an ủi vợ “Tử Phương đã trưởng thành, lại mong muốn tự lập, cũng phải tạo điều kiện cho con nó. Vả lại, biết cách sống tự lập sẽ rất tốt cho con nó về sau.”“Tiểu Phương đã trưởng thành, nhưng mà…”“Nếu em còn lo lắng như vậy, thực ra ở Thủ đô chúng ta cũng có người quen. Em còn nhớ người đó không?”Ba Tuyên Tử Phương giật mình “à” một tiếng, chợt nhớ lại chuyện cũ năm xưa. Được được, nếu là người này thì có lẽ sẽ thế, tầm mười phút sau, sau khi bàn xong chuyện, ông vui vẻ gọi con giai lại, tuyên bố “Ba cho phép con đi học ở Học viện Quốc phòng thủ đô!”Tuyên Tử Phương mừng rỡ “Thật sao? Người đã nghĩ thông suốt? Tốt quá rồi.”“Nhưng mà con phải đáp ứng ba một điều kiện.”.“Điều kiện gì cơ?”, Tuyên Tử Phương cực kỳ cảnh Tuyên Tử Phương kéo cậu ngồi xuống sofa, dịu dàng xoa đầu cậu, bảo “Con còn nhớ bác Tô, người trước kia hay đến nhà mình chơi không?”“Bác Tô?”. Tuyên Tử Phương chớp chớp mắt, trong đầu hoàn toàn không có ấn tượng gì về người họ Tô này. Ô, người này thì liên quan gì đến chuyện học hành của mình nhỉ.“Là người ở Thủ đô, ngày xưa là bạn học với cha con. Hiện tại ông đang làm bên Bộ tư lệnh Hoàng gia, hàm thượng tướng.”Tuyên Tử Ngôn “a” một tiếng, xuýt xoa “Hàm thượng tướng, bác Tô ngầu thật”.“Nhưng đây không phải là trọng tâm”, ba cậu bực mình. Tuyên Tử Phương thấy vậy, khiêm tốn cúi đầu, nói “Ba nói tiếp đi.”, không dám nói leo giữa chừng.“Bác Tô có một đứa con trai hơn con vài tuổi. Năm nay nghe nói cậu ta được chuyện về Học viện để học hỏi kinh nghiệm, chờ tiếp qua hai ba năm sau sẽ được điều về tổng bộ, thăng liền ba cấp…”. Không để ý đến vẻ mặt ngơ ngác của con trai, ba cậu hào hứng nhận xét “Dung mạo anh tuấn, tương lai xán lạn, hơn nữa là một Alpha biết giữ mình, khí tiết thanh cao, rất phù hợp để cùng con kết giao…”.Tuyên Tử Phương liều mình ngắt lời, trố mắt nhìn ba mình “Ba, cuối cùng là ba nhìn nhận Alpha, Beta và Omega như thế nào vậy?”.“Sư tử, lang, và cừu non…”, Ông hờ hững đáp.“Theo con thì là tổng công, nửa công nửa thụ và tổng thụ.”, Tuyên Tử Phương tươi cười tiếp lời.“…”“Ba có cảm thấy rằng thằng cha tổng công nào cũng rất nguy hiểm không? Chỉ cần hắn ta nhìn trúng người, liệu người đó được yên ổn chăng?”.“Con không nên vơ đũa cả nắm…”, ông thở dài.“Ba nói đúng, phải mắt thấy tai nghe mới biết được thực hư như thế nào. Muốn đánh giá một người, không thể nghe những lời hoa mỹ ngoài tai được. Ba muốn con phải ở bên một người chưa được người duyệt hoàn toàn hay sao?”. Tuyên Tử Phương cười lắc đầu, bó tay với thằng nhóc này, kiểu gì cũng nói được. Ông chép miệng “Được rồi, được rồi… Ý ba là nếu con muốn tìm một người bạn để kết giao, thì hãy chọn Tô Kỷ. Ít nhất ba biết rõ Tô Kỷ là ai, cũng an tâm phần nào.”Tuyên Tử Phương im lặng tập một.“Cậu ta rất đẹp trai, đúng kiểu con thích nữa. Ổn đấy con yêu.”.Tuyên Tử Phương im lặng tập hai.“Kỳ thật thì bác Tô cũng muốn cho hai nhà qua lại với nhau, vả lại với người như Tô Kỷ, con cũng không cần phải quá cảnh giác.”“Khoan đã!” Tuyên Tử Phương bùng cháy “Ba phân biệt đối xử, tại sao chỉ có Tô Kỷ là con không cần đề phòng?!”Ba Tuyên Tử Phương bình tĩnh đáp “Vì sao ư? Vì cậu ta sẽ không ăn ốc bỏ vỏ, quất ngựa Truy Phong. Nếu có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, cậu ta sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn với con. Thêm vào đó, nhìn từ góc độ di truyền học, đứa trẻ của con và cậu ta sẽ có bộ gene cực kỳ hoàn hảo, hẳn trông rất đáng yêu.”Tuyên Tử Phương muốn gục ngã “Ba, tha cho con, con chỉ vừa mới thành niên.”Ba Tuyên Tử Phương cảm giác mình đã lựa được chàng rể ưng ý, tiếp tục để cho trí tưởng tượng bay cao bay xa “Hiện tại lên kế hoạch cưa đổ quý tử nhà họ Tô không phải là ý kiến tồi. Xem nào xem nào, gia thế lớn mạnh, giàu có, chắc chắn con sẽ có được một suất ở Thủ đô. Con nghĩ xem, thời buổi này muốn có hộ khẩu ở Thủ đô không phải là chuyện dễ dàng.”Khóe môi Tuyên Tử Phương giật giật, cậu nhìn ông ba mình, chua xót nói “Ba, con cảm thấy có gì đó sai sai ở đây. Ba vì hộ khẩu ở Thủ đô mà nỡ lòng bán con như thế, cuối cùng giữa con và Tô Kỷ ai mới là con người vậy?”Ông mỉm cười “Con rể thì coi như cũng là con đi.”“Ba…” Cậu bất lực đáp “Con và người ta còn chưa thấy mặt, tính nết còn chưa thấu, sao ba đã vội vàng nhận người ta làm con rể? Thật-không-công-bằng, không xứng đáng là đại trượng phu!”.Nhìn ánh mắt cùng điệu bộ gật gù, kèm theo lời an ủi “Đừng lo, con sẽ thích hắn” của ba mình, Tuyên Tử Phương cảm thấy thật bị tổn thương sâu sắc.“Tóm lại” Ông nói “Nếu con muốn học ở Học viện, con phải ở cùng với Tô Kỷ. Hay nhất là con đang ghét hắn, hắn phải quản thúc con, khiến con khỏi chạy lung tung, để người khác bắt nạt.”Tuyên Tử Phương run rẩy,nhưng nghĩ đến ước mơ của mình thì dằn lại, không bàn cãi thêm chuyện điều kiệncủa ba nữa. Thể loại Tinh tế, ABO văn, quân lữ, vườn trường, sư sinh, thanh mai trúc mã, sinh tử, 1×1, cường cường, thâm tình trung khuyển công x đơn thuần trì độn thụ, công sủng thụ, ấm áp vô ngược, HEVăn án ngắn gọnTuyên Tử Phương là một Omega, bị lão cha vô tình bán đứt cho một Alpha, sau đó là chuỗi ngày sinh hoạt vừa "đau" vừa hạnh phúc...Giới thiệu đôi chút Tác phẩm thị giác chủ yếu là thụ là một Omega có cá tính. Ngán ngẩm với những tiết học giáo dục tâm lý cùng nữ công gia chánh, vì thế em xin vào học viện quân đội với mơ ước làm tình báo chiến mẹ cản không được, đành bất đắc dĩ chấp thuận với điều kiện em phải chịu sự bảo mẫu của anh công - chàng rể tương lai mà cha mẹ đã chấm cho ẻm = do anh vừa lúc có việc đến công tác ở trường đóVầng, chỉ vì chút vinh hoa cùng cái hộ khẩu thủ đô của ảnh, em đương lúc còn ngu ngơ chưa biết gì đã bị cha mẹ cấp bán luôn =Thực ra anh công với em thụ hồi nhỏ không chỉ từng gặp mà còn rất thân nhau. Cha mẹ 2 nhà vốn là bạn tốt nên anh vẫn thường tới chơi với ẻm. Em lúc ý cá tính đâu chả thấy, chỉ suốt ngày mít ướt bấu chặt lấy anh đòi mai sau phải làm Omega của ảnh. Ký ức này đương nhiên bị em quên sạch sẽ, chỉ còn anh đến giờ vẫn nhớ và nghiêm túc muốn biến nó thành thật...."*Nhắn nhủ từ editor1. Một số thay đổi lớn so với bản trước khi beta cho các bạn lỡ đọc bản cũ khỏi hoang mang- khe vị diện = vết nứt vũ trụ; tinh vực Rhys = tinh vực Eris; bản bộ = tổng bộ; Bộ tư lệnh tác chiến = Bộ tư lệnh Hoàng gia; Lam Sa Mang = vành đai Lam Sa; nhóm bộ đội đặc chủng Omega = đội đặc công Tôi cũng không hiểu vì sao tôi làm bộ này trong hai năm được nữa. Thời gian làm rất dài nên có lẽ các bạn cảm nhận được văn phong ở chương 01 và chương 54 hơi hơi khác nhau> Thực ra năm đó tôi chọn edit bộ này vì gia đình tôi không muốn tôi học báo chí, lướt web một hồi thấy bộ này em thụ học báo chí nên tôi đu luôn. 3. Nhận xét đơn giản thì bộ này với tôi khá ổn, đọc giải trí được. Nhẹ nhàng, tình cảm, anh công hơi cứng nhắc, tôi không thích cho lắm. Em thụ hiền nhưng không nhu nhược. Tình tiết lên lên xuống xuống nhịp nhàng, xôi thịt đầy đủ. Bên wordpress tôi cài bảo mật những 10 chương lận á. Có bạn từng nhận xét bộ này giống teenfic haha =]]]]] Thực ra không phải đâu. Nghe thấy tiếng la của Tuyên Tử Phương, Tô Kỷ dừng tay lại, nắm đấm cách Yuste vài xentimet. Tuyên Tử Phương ôm chặt eo Tô Kỷ, khẩn khoản nói "Không giống như thầy nghĩ đâu... Đây là Yuste, là sinh viên học viện chúng ta." Sắc mặt Tô Kỷ không hề thay đổi, anh lạnh lùng đáp "Tôi biết." Tuyên Tử Phương trợn mắt "Nếu biết thì tại sao thầy lại..." Cậu biết rõ tính cách của Tô Kỷ như vậy, đột nhiên lại đánh người không nương tay thế này không giống thầy chút nào. Tô Kỷ nói "Biết là một chuyện, giáo huấn hắn là một chuyện khác. Biết không có nghĩa là tôi để hắn chạm vào người cậu." Tuyên Tử Phương ngẩn người, Yuste tránh được một cú đấm lại nở nụ cười kỳ dị, hết nhìn Tuyên Tử Phương lại quay sang nhìn Tô Kỷ, băn khoăn nói "Ồ, hóa ra pheromone Omega trên người cậu bị hương vị Alpha của người này cưỡng chế... Giờ thì tôi hiểu rồi, hèn gì trên người cậu lại có loại mùi vị khiến tôi chán ghét." Tuyên Tử Phương rất muốn táng Yuste một cái, bịt miệng cậu ta lại. Nội tâm Tuyên Tử Phương gào thét Đờ mờ cậu, dù cậu không thích Tô Kỷ thì cũng không nên trước mặt anh ta mà nói xấu anh ta chứ! Tôi còn đang cố gắng giúp cậu kìm anh ta lại, chứ với trình độ của một Alpha lại rèn luyện hằng ngày như Tô Kỷ, nếu anh ta thật sự muốn chỉnh chết cậu thì tôi cản không nổi đâu. Tô Kỷ yên lặng như vậy là đang bắt đầu bình tĩnh lại, đờ mờ cậu, cậu muốn chết hay sao mà lựa trúng lúc này mà nói năng lung tung? Cằm Yuste sưng đỏ, ngẩng đầu nhìn Tô Kỷ khiêu khích "Cậu ta họ Tuyên, không phải họ Tô, thầy là gì của cậu ta? Cậu ta muốn kết bạn với ai thì cũng phải có được sự đồng ý của thầy sao?" Tuyên Tử Phương trừng mắt, khẽ quát "Yuste..." Yuste không đếm xỉa lời can ngăn của Tuyên Tử Phương, kiêu ngạo nhướng mày nói "Tôi cứ thích đè cậu ta ra làm đấy, thầy quản được chắc?" Yuste nói xong, ánh mắt Tô Kỷ lại tràn ngập sát ý. Nội tâm Tuyên Tử Phương gào thét báo động nguy hiểm đang đến, nhưng cậu cũng không dám thả lỏng cánh tay. Không thể để Tô Kỷ điên lên mà lao vào đập Yuste ra bã được. "Rất tiếc" Thật bất ngờ, Tô Kỷ lại không hề tức giận, anh còn vỗ vỗ mu bàn tay Tuyên Tử Phương, ý bảo rằng không cần phải ôm eo mình nữa, nhếch môi nói "Cha ba Tử Phương giao cậu ấy cho tôi, tôi vừa là người giám hộ vừa là thầy của cậu ấy. Vì thế, tôi hoàn toàn đủ tư cách để quan tâm đến vấn đề sinh hoạt của cậu ấy. Hơn nữa, cái cậu cảm nhận được trên người Tử Phương không phải là khí vị của tôi, mà là dấu hiệu của tôi." Yuste nhíu mày, ánh mắt có chút không cam lòng. Tô Kỷ lại nói "Tóm lại, cậu căn bản không đủ tư cách để so sánh với tôi." Yuste bạo dạn nói "Được rồi, cứ cho là vậy đi... Nhưng thầy thân là thanh tra do tổng bộ bổ nhiệm, thế mà lại ra tay đánh sinh viên học viện. Nếu tôi đem giấy kiểm tra thương tích tố cáo với Bộ tư lệnh Hoàng gia, chắc cuộc sống của thầy cũng sẽ vui vẻ và thú vị hơn nhiều nhỉ." Tô Kỷ thản nhiên nói "Cậu cứ thử đi." "Chuyện này... Yuste..." Cuối cùng Tuyên Tử Phương cũng tìm được cơ hội chen vào giữa hai người, nói được nửa câu đầu thì hai người kia đã dùng bản mặt lạnh băng nhìn cậu, nửa câu sau cậu dựa trên nét mặt của từng người mà dè dặt nói "Chuyện cậu nên làm lúc này là đi chữa vết thương chứ không phải đi tố cáo người khác. Còn thầy, em đã trưởng thành rồi, em không cần người giám hộ..." Tô Kỷ cùng Yuste nhất thời im lặng, tròn mắt nhìn Tuyên Tử Phương. Tuyên Tử Phương cười cười nói "Hiểu lầm, hiểu lầm cả thôi. Yuste chỉ muốn biết kích cỡ mắt kính của em, mà thầy lại hiểu lầm rằng cậu ta đang giở trò. Tóm lại, trên thực tế không ai sai hết." Tô Kỷ nói "Tử Phương, không phải..." Yuste cũng phản kháng "Thực ra tôi không..." Tuyên Tử Phương vỗ vai Yuste, cười nói "Rồi rồi, tôi thay mặt thầy xin lỗi cậu, cậu không cần phải cứng đầu như vậy?" Khóe miệng Yuste co rút "Cứng đầu?" Trong chuyện này, mặc dù nhìn vào thì thấy Tuyên Tử Phương ở phe trung lập đứng ra hòa giải, nhưng Yuste lại nhận ra điệu bộ cùng lời nói của cậu lại thiên vị Tô Kỷ một chút. Tô Kỷ nói đúng, hai người bọn họ căn bản không thể đem ra so sánh được. Trên đường về, Tuyên Tử Phương luôn quan sát vẻ mặt của Tô Kỷ, nhưng Tô Kỷ nguyên một chặng đường dài vẫn im lặng, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Cậu đành mở lời trước đổi đề tài "Thầy đến đón em sao?" "Ừ." "Thầy không vui sao?" Tuyên Tử Phương thấp thỏm nói "Có phải em đã nói sai chuyện gì không?" Tô Kỷ nhìn cậu một cái, đáp "Không." Tuyên Tử Phương cau mày "Một người đang tức giận sẽ nói rất ít. Nãy giờ em hỏi cái gì thầy cũng chỉ đáp bằng một hai từ." Tô Kỷ nghe vậy liền nở nụ cười. Tuyên Tử Phương buồn bực nói "Hở, giờ thì dùng nét mặt để trả lời em luôn?" Tô Kỷ mỉm cười nói "Không phải, vừa rồi tôi suy nghĩ chút chuyện." "Thầy suy nghĩ chuyện gì? Thầy lo lắng Yuste sẽ đi tố cáo thầy?" Tô Kỷ lắc đầu "Không phải, cậu ta không có đủ chứng cứ, cho dù có đi tố cáo cũng vô dụng. Hai đòn vừa rồi đều có thể xét thành vết thương sau khi đấu đối kháng." "Ừm..." Tô Kỷ lại nói "Vừa rồi cậu cùng bạn bè vui chơi vui không?" "Cũng được." Tuyên Tử Phương gãi đầu nói "Nhưng mà em cứ có cảm giác là bản thân đã quên mất chuyện gì...." Tuyên Tử Phương sờ túi áo, trố mắt hô "Chết, di động!" Quên trả di động cho Thượng Tư Yên rồi! Nhưng mà lúc này cậu không có thời gian mà nghĩ đến vấn đề này nữa, bởi vì cậu đang bị Tô Kỷ ép lên cửa ra vào mà hôn. Lần này Tô Kỷ hôn mạnh bạo hơn mọi khi, đầu lưỡi anh trong miệng Tuyên Tử Phương ra sức tàn sát xâm chiếm bừa bãi, mút lấy đầu lưỡi cậu. Không khí giữa hai người mỗi lúc một nóng lên, tràn ngập khí tức Alpha của Tô Kỷ, thắt lưng Tuyên Tử Phương lại bị vật gì đó nóng nóng chạm vào, không ngừng chứng minh sự tồn tại của nó. "Ưm..." Tuyên Tử Phương bị hôn đến mức toàn thân mềm nhũn, dựa lưng vào cửa ra vào, cố gắng giữ lấy hai cánh tay Tô Kỷ để đứng thẳng người. Tô Kỷ cứ thế mà hôn triền miên, cho đến khi môi Tuyên Tử Phương bị cắn mút đến sưng đỏ mới buông ra. Anh cúi người, thấp giọng hỏi "Khi nãy cậu ta chạm vào chỗ nào trên người cậu?" "Hở?" Tuyên Tử Phương hoàn toàn mù tịt, suy nghĩ một hồi mới kịp nhận ra "cậu ta" ở đây chính là Yuste, nói "Chắc là đuôi mắt và cằm..." Tô Kỷ cúi người hôn lên khóe mắt Tuyên Tử Phương, liếm nhẹ. "!!!" Không để Tuyên Tử Phương kịp phản ứng, Tô Kỷ lại dời môi xuống phía dưới, ra sức ngậm liếm cằm của cậu. Tuyên Tử Phương ngạc nhiên nhìn Tô Kỷ, tim lại đập thình thịch khi nhìn thấy ánh mắt của đối phương. Ánh mắt ấy vừa mang theo dục vọng chiếm đoạt, vừa mang nét dịu dàng yêu thương. Tuyên Tử Phương dường như hiểu ra chuyện gì đó. "Thầy..." Tuyên Tử Phương do dự nói "Thầy... cũng bị pheromone của Omega ảnh hưởng sao?" Tô Kỷ giật mình. Nhìn Tô Kỷ lộ ra biểu tình như vậy, Tuyên Tử Phương càng cho rằng mình đã tìm ra điểm mấu chốt của vấn đề. Cậu nói "Xin lỗi, em hoàn toàn xem nhẹ chuyện thầy cũng là một Alpha... Tính ra thì thầy cũng không lớn hơn em là bao, cũng là còn đang độ xuân thì, bừng bừng nhiệt huyết, tinh lực tràn trề..." "Không phải... Tôi..." Tô Kỷ thở dốc, định nói gì đó nhưng lại nhận ra đây không phải là lúc để nói ra. Anh cứ thế mà nhìn Tuyên Tử Phương, vẻ mặt muốn nói mà không thể nói này là sao? Tuyên Tử Phương ho khan một tiếng, nói tiếp "Thầy, tuy rằng thầy toàn nói mình độc thân vui tính, nhưng mà em nghĩ là thầy cũng thích một người nào đó... Hôm đó anh Lục nói rằng em là nhân vật chính trong buổi đám hỏi mà bác Tô muốn an bài cho thầy, nhưng thầy lại cự tuyệt bác ấy, như vậy thì chắc hẳn thầy cũng đã có người trong lòng..." Tô Kỷ nhìn cậu chăm chú, hỏi "Vậy thì sao?" "Vì thế..." Tuyên Tử Phương không tự nhiên nhìn sang chỗ khác, nói "Nếu không cần thiết thì chúng ta không nên đụng chạm thân thể quá mức." Tô Kỷ niết cằm Tuyên Tử Phương, buộc cậu phải nhìn thẳng vào mắt mình. Anh hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói "Trên thực tế, cậu đoán đúng rồi. Đúng là đôi lúc tôi bị pheromone của cậu hấp dẫn, còn cha tôi lại muốn tôi kết hôn với cậu. Đúng là tôi đang thích một người, một Omega cực kỳ ngốc nghếch... Nhưng tôi muốn cậu biết, tôi chỉ cương với người tôi thích." Tuyên Tử Phương gật đầu nói "Đúng vậy, cho nên em cảm thấy chúng ta nên... CÁI GÌ!?" Đôi mắt cậu ngạc nhiên mở to, miệng há hốc, não bộ không theo kịp ý nghĩa câu nói sau cùng của Tô Kỷ. "Tôi sợ rằng em không thích tôi, vì thế phải dằn lòng để gặp em, lại gần em, để em từ từ thích tôi. Tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý để hoàn thành kế hoạch dài hơi này. Nhưng mà..." Tô Kỷ bình tĩnh cười nói, vỗ má Tuyên Tử Phương, cũng tách khỏi người cậu "Tử Phương, người đang lo lắng và đang nói dối cũng nói rất nhiều." Tô Kỷ thấp giọng cười, cúi người hôn nhẹ lên trán cậu, sau đó xoay người bước vào phòng tắm. Tuyên Tử Phương ngây ngốc đứng yên một chỗ, đến khi có tiếng nước chảy ào ào từ trong phòng tắm truyền ra mới giật mình, sợ hãi chạy về phòng, khóa trái cửa, sau đó bấm điện thoại gọi về nhà. Khi hình ảnh ba cậu xuất hiện, Tuyên Tử Phương vẫn còn đang thất thần. Ông cau mày Con yêu, con gọi về nhà chỉ để cho ba ngắm nhìn vẻ mặt ngơ ngẩn của con thôi sao?" Tuyên Tử Phương nhanh chóng lấy lại tinh thần "Không phải, con..." "Để ta đoán một chút." Ông ngắt lời Tuyên Tử Phương, cười xấu xa nói "Hiện tại con rất hoang mang, hơn nữa nguyên nhân khiến con hoang mang là chuyện tình cảm đúng không?" "Vâng..." Ánh mắt người ba thân thương lập tức sáng bừng "Này, có phải con và Tiểu Tô làm chuyện đó rồi đúng không? Hai đứa không cẩn thận nên con mang thai rồi? Không sao, ba chấp nhận được hết." "Không có!" Tuyên Tử Phương đỏ mặt đáp "Con chỉ muốn hỏi ba một chuyện. Làm thế nào để biết rằng mình không thích một người?" Vừa hỏi xong, Tuyên Tử Phương nhận ra hình như mình hỏi sai người rồi. Ông ngẩn người, kinh ngạc nói "Đã hơn nửa học kỳ mà hai đứa bây chỉ phát triển đến bước này thôi sao. Nói thật thì ba bất ngờ với sức chịu đựng của Tiểu Tô đấy, thằng nhỏ nhất định bị nghẹn chết rồi." Tuyên Tử Phương nghiến răng nghiến lợi nói "Giờ thì ba không thèm quan tâm đến con mà chỉ để ý đến Tô Kỷ thôi sao?" "Hơ, đương nhiên là ba cũng quan tâm con mà." Ông trừng mắt nhìn con trai, nói "Con khờ hơn ba dự đoán, so với cha con chỉ có hơn chứ không có kém. Biết thế lúc trước ba chấp nhận lời đề nghị của bác Tô luôn cho rồi." "Khoan đã..." Tuyên Tử Phương nhìn chằm chằm ba, nói "Ba vừa nói cái gì? Đề nghị gì?" "Là cho hai đứa bây đính hôn trước rồi mới phát triển tình cảm..." Ông nhớ ra chuyện gì đó, lại nói "Nhưng mà chuyện này ta nghĩ nên để Tiểu Tô nói rõ với con thì hơn." "Con cảm giác như mọi người đang giấu diếm con chuyện gì...." "Con trai, tin ba đi, chúng ta không bao giờ để con phải chịu oan ức đâu." "Vậy giờ ba có thể trả lời con vấn đề con vừa nêu được không?" "Muốn biết con có thích lăn giường cùng Tiểu Tô hay không dễ lắm. Ta đề nghị giờ con dừng sử dụng thuốc ức chế, lúc con bước vào kỳ phát tình, con muốn ai tiến vào cơ thể con nhất thì đó là người con thích..." "..." "Nhưng nếu lúc đó con cho rằng ai cũng được, miễn là giúp con vượt qua kỳ phát tình, thì tức là con không thích ai hết." "..." "Lúc đó thì con có thể nhờ Tiểu Tô ở phòng kế bên giúp con một tay, thằng bé nhất định sẽ giúp con, sau đó hai đứa có thể tiếp tục bồi dưỡng tình cảm, Tiểu Tô cũng sẵn sàng chịu trách nhiệm với con." Tuyên Tử Phương không thể nhịn được nữa, quát "Con được ba sinh ra thật sao?" "Chuyện này thì con không cần nghi ngờ." Ông điềm tĩnh đáp "Con yêu, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, suy nghĩ ngờ nghệch chậm tiêu của con chắc chắn được di truyền từ cha con.". Lục Cảnh Đàn nhìn Tuyên Tử Phương nói "Chắc cậu cũng biết là cách thức lựa chọn ở vòng sơ tuyển và vòng một khác nhau rồi đúng không? Ngoài năm hạng mục cơ bản đấu đối kháng, chiến thuật, thể lực, bắn bia đứng yên và bia di động, còn có thêm hai hạng mục mới thao tác điều khiển cơ giáp và đánh trận giả." Tuyên Tử Phương gật gật đầu "Đã từng nghe qua." "Trong đó đánh trận giả là hình thức thi đấu đồng đội, một người thua thì cả đội sẽ bị loại, lát nữa anh sẽ bày cho cậu chiến thuật để ứng phó với nội dung này. Giờ chúng ta nói về thao tác điều khiển cơ giáp trước, năm nhất chắc chưa được tiếp xúc với hàng thật giá thật đâu nhỉ?" Tuyên Tử Phương lại gật đầu "Vâng, em mới chỉ được học lý luận thôi... Nhưng mà lúc trước cha đã mang em đi xem thử." Lục Cảnh Đàn lại nói "Để có thể điều khiển cơ giáp chiến đấu tốt, người điều khiển cần có thể lực, sự nhanh nhẹn cùng khả năng phán đoán chính xác. Đó cũng là lý do mà bất kỳ học viện hay trường đại học quân đội nào cũng coi trọng vấn đề rèn luyện thể lực." "Tố chất thân thể của chúng ta cho dù bị kim loại đè nặng thì cũng không được ngã xuống." Tuyên Tử Phương cười cười nói "Thầy đã nói với em như vậy." Lục Cảnh Đàn ngẩn người, sau đó nói "Chính xác." Tuyên Tử Phương thắc mắc "Sau nội dung này sẽ đến luôn hạng mục thứ bảy đánh trận giả?" "Ừ." Lục Cảnh Đàn nói "Cho nên kế hoạch huấn luyện của cậu có lẽ phải thay đổi một chút. Trước kia Tô Kỷ dựa trên năm hạng mục ban đầu để huấn luyện cậu, nhưng từ giờ cậu phải luyện tập nặng hơn. Tô Kỷ có để lại bảng kế hoạch huấn luyện không, cái đã dùng cũng được." Tuyên Tử Phương lắc đầu "Không, thầy chưa bao giờ cho em xem bảng kế hoạch, bởi vì một khi nhìn thì em sẽ không đạt được hiệu quả huấn luyện như dự đoán, nhưng mà em có thể viết lại một phần cho anh dựa trên trí nhớ của mình." "Hở? Vì sao lại không cho cậu xem?" Tuyên Tử Phương cười nói "Vì khi không biết nội dung huấn luyện có bao nhiêu hạng mục, mỗi khi hoàn thành xong một nội dung em sẽ biết cách bảo toàn thể lực của mình, để có thể ứng phó với bài huấn luyện tiếp theo. Nếu để em biết còn lại bao nhiêu hạng mục, em sẽ vì muốn hoàn thành nhiệm vụ mà làm tiêu hao thể lực. Thầy nói rằng muốn rèn luyện thể lực không phải là xem xem bản thân trải qua huấn luyện nhiều hay ít, mà là sau khi huấn luyện còn có thể giữ lại thể lực ít hay nhiều." Hai mắt Lục Cảnh Đàn rực sáng, anh thốt lên "Phương pháp này quá hay, trước kia anh chưa bao giờ nghĩ đến." "Cho nên vài ngày đầu tôi thật sự bị hành cho mệt chết, lắm lúc cũng muốn bỏ cuộc." Tuyên Tử Phương cảm thán nói. "Được rồi, cậu viết lại cho anh xem." Tuyên Tử Phương tìm giấy bút, cúi đầu nhớ lại cách Tô Kỷ huấn luyện mình như thế nào, vừa viết vừa nói "Trong suốt khoảng thời gian huấn luyện, lúc nào thầy cũng ở bên em, kể cả lúc ăn cơm hay đi ngủ. Chỉ cần cảm nhận được ánh mắt của thầy, em lại cảm thấy xấu hổ vô cùng, sau đó tự nhiên có dũng khí tiếp tục bài huấn luyện tiếp theo." Nửa tiếng sau, Tuyên Tử Phương cuối cùng cũng ngừng bút, đưa bản kế hoạch mới viết lại cho Lục Cảnh Đàn, nói "Cũng gần giống như vậy, bởi vì nội dung huấn luyện không cố định, trí nhớ của em đôi khi cũng có sai sót, nhưng chắc cũng không khác nhiều đâu..." Lục Cảnh Đàn kinh ngạc nhìn tờ giấy trong tay, tặc lưỡi "Chậc chậc, đúng là cậu ta không hề nương tay với cậu." "Cũng là vì muốn tốt cho tôi thôi." Tuyên Tử Phương nói "Trong số người vượt qua được vòng sơ tuyển chỉ có tôi là Omega." Lục Cảnh Đàn lắc đầu nói "Tô Kỷ căn bản không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết." Tuyên Tử Phương bất mãn nói "Không phải đâu, thầy đối xử với em rất tốt." Lục Cảnh Đàn im lặng, quyết định không nói nữa, nghĩ bụng Tô Kỷ giao cậu cho tôi, cậu không trách nó mà còn nói tốt cho nó... Thật là... Lục Cảnh Đàn suy nghĩ một lúc lâu, phát hiện ra cách huấn luyện của Tô Kỷ cực kỳ sáng suốt. Bài huấn luyện của Tô Kỷ giúp nâng cao thể lực đến mức đủ dùng cho cả bảy hạng mục. Nói cách khác, thể năng không phải là điều mà Tuyên Tử Phương cần nâng cao lúc này. Lục Cảnh Đàn vốn nghĩ công việc bảo mẫu lần này tương đối nhẹ nhàng, bởi nếu đối phương là một Omega thì cần phải nâng cao thể lực. Ai ngờ đâu, sau khi nhìn nội dung huấn luyện thường ngày của Tuyên Tử Phương, anh phát hiện ra mình đã sai hoàn toàn. Cái Tuyên Tử Phương cần nhất lúc này là chiến thuật chứ không phải thể lực. Lục Cảnh Đàn cảm giác tình huống lúc này thật vi diệu. Trong lúc người người nhà nhà còn đang cắn răng rèn luyện thể lực thì một Omega như Tuyên Tử Phương đã bắt đầu luyện tập cách thức chiến đấu sao cho hiệu quả. Vấn đề thể lực được giải quyết, lý thuyết về điều khiển cơ giáp Tuyên Tử Phương cũng đã được học qua, song Lục Cảnh Đàn cũng không thể đem hàng thật đến cho Tuyên Tử Phương luyện tập. Lần này thì Lục Cảnh Đàn đành chịu bó tay. "Được rồi, anh sẽ chỉ cậu mấy mẹo áp dụng trong đánh trận giả." Lục Cảnh Đàn nói "Đây là hạng mục quan trọng nhất, hơn nữa còn là thi đấu đồng đội, người càng nhiều càng dễ xuất hiện tình huống bất ngờ." Tuyên Tử Phương cầm bút vở ngồi bên cạnh, nói "Được, anh nói đi." "Cậu đã từng nghe qua luật đánh trận giả chưa?" Tuyên Tử Phương suy nghĩ nói "Một đội gồm bảy người, trong đó có một người là đội trưởng, một người là tù binh, một người là bậc thầy cơ giáp, bốn người còn lại là chiến sĩ. Trước khi bắt đầu trận đấu sẽ trao đổi tù binh trước. Mỗi bên có một đại bản doanh, bên nào hạ gục đối phương cứu được tù binh trước thì bên đó thắng." Lục Cảnh Đàn gật đầu nói "Chính xác. Nhưng mà cậu có biết đội trưởng là do hệ thống chọn ra không?" "Biết." Tuyên Tử Phương nói "Trong luật thi có đề cập." "Ồ, vậy là cậu không biết rằng hệ thống chắc chắn sẽ chọn Alpha làm đội trưởng rồi." Tuyên Tử Phương nhíu mày, hỏi "Vì sao?" Lục Cảnh Đàn giải thích "Hệ thống tự phán đoán năng lực của từng thành viên, người mạnh nhất sẽ là đội trưởng, nhưng căn cứ trên nồng độ pheromone mà quyết định. Alpha trời sinh là để lãnh đạo người khác, nếu một đội có từ hai Alpha trở lên thì ai có nồng độ pheromone cao hơn sẽ được chọn." "Vậy thì không công bằng!" "Đúng vậy, như vậy thì không công bằng, dựa trên pheromone để quyết định năng lực của một người, hệ thống kiểm định như thế này đáng lẽ phải bị loại trừ. Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng trong tình huống không đánh giá được chính xác năng lực của đối phương thì đây lại là một phương pháp phân loại hiệu quả." Tuyên Tử Phương hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh, nói "Sau đó thì sao?" "Mệnh lệnh của đội trưởng là trên hết, nhưng nếu cậu và đội trưởng có suy nghĩ mâu thuẫn thì phải làm sao?" "Chắc là vẫn nên tuân theo mệnh lệnh, kiên quyết giữ lấy ý kiến cá nhân sẽ dẫn đến xung đột nội bộ." Lục Cảnh Đàn lắc đầu, cười nói "Không không không, cậu phải tin vào năng lực của mình. Trong tình huống này, cậu nên phát huy năng lực vạn người mê đặc biệt của cậu, thay đổi suy nghĩ của Alpha kia mới đúng!" "..." Năng lực vạn người mê là cái vẹo gì vậy? Lục Cảnh Đàn thản nhiên nói "Đến Tô Kỷ còn bị cậu chinh phục, một đội trưởng nhỏ bé chỉ là chuyện nhỏ." "..." Lục Cảnh Đàn hình như nói đến nghiện, căn bản không chú ý đến biểu tình vi diệu trên mặt Tuyên Tử Phương, liến thoắng nói "Nói tiếp, một đội chỉ có một bậc thầy cơ giáp, nhiều người cho rằng đây là vũ khí bí mật, là đòn trí mạng hay cái gì đó đại loại thế, cho nên lúc mới bắt đầu đánh trận đã lao vào chiến đấu hăng say. Trên thực tế đây lại là một ý tưởng sai lầm, bởi bậc thầy cơ giáp chỉ là một vật hy sinh. Cũng dễ hiểu thôi, ai cũng muốn phát huy hết khả năng của một binh khí có lực sát thương cực mạnh mà." Lục Cảnh Đàn lúc này mới ngẩng đầu nhìn Tuyên Tử Phương, ơ, thằng nhóc này sao tự nhiên ngồi ngẩn người ra thế. Tôi đây đâu có làm gì cậu đâu... Nhưng mà, Tuyên Tử Phương rõ ràng đang rất lo lắng. Nhưng lo lắng cái gì? Lục Cảnh Đàn gõ bàn nhắc nhở, lúc này Tuyên Tử Phương mới bừng tỉnh, ngơ ngác hỏi "Vừa nãy anh nói gì cơ?" "..." Lục Cảnh Đàn ho khan một tiếng, lặp lại những điều vừa nói, sau đó tiếp tục nói "Thông thường thì đội trưởng sẽ chọn người có thành tích ngoài thao trường tốt nhất để điều khiển cơ giáp, nhưng mà thực ra có ba điểm bất cập sau. Thứ nhất, tiến vào được vòng này thì ai cũng có năng lực. Thứ hai, thành tích có hay không không quan trọng, quan trọng là phát huy được năng lực vào lúc cần kíp. Thứ ba, bậc thầy cơ giáp chắc chắn là vật hy sinh, thao tác cũng đơn giản, chỉ cần trước khi chết đánh ra nhiều đòn với lực sát thương mạnh là ngon lành..." "..." Lục Cảnh Đàn bình luận "Tôi cảm thấy cậu có thể xin làm bậc thầy cơ giáp, chết sớm hồi sinh sớm cho khỏe." "..." Lục Cảnh Đàn sờ sờ cằm, lại nói "Nhưng mà đội trưởng của cậu có thể sẽ cho cậu thành tù binh, bởi vì người ta nói rằng sức chiến đấu của Omega là yếu nhất, cho nên cậu nên chuẩn bị tâm lý đóng vai này đi." "..." "Nếu cậu trở thành tù binh thật thì cậu có hai cách để đối phó với tình huống này." "Cách gì?" Lục Cảnh Đàn nói "Một là, phát huy toàn bộ khả năng của Omega, dùng giọng điệu dịu dàng, ngọt ngào, mềm nhẹ mà cầu xin một chút, đảm bảo đội trưởng sẽ không muốn để cậu chui vào doanh trại của địch, từ đó mà chiếm lợi thế trong đội ngũ." Tuyên Tử Phương không thay đổi sắc mặt, nghiêm túc nói "Còn cách hai thì sao?" Lục Cảnh Đàn xoa tay, cười nói "Nếu dụ dỗ không thành công thì cậu cứ ẩn núp trong doanh trại của địch, đợi đội của cậu đánh đến nơi thì cậu cũng hành động. Tuy hệ thống không cho phép tù binh mang vũ khí, nhưng cũng không ai nói rằng tù binh không được công kích đâu." Tuyên Tử Phương hít một hơi thật sâu nói "Cảm ơn anh, tôi hơi mệt, hôm nay như vậy là được chưa?" Lục Cảnh Đàn trông sắc mặt cậu có gì cứ là lạ, đành nói "Được, cậu nghỉ ngơi cho tốt vào." Tuyên Tử Phương trở lại phòng, ngơ ngác mà ở trên giường ngồi yên nghiền ngẫm vài tiếng đồng hồ. Cho đến khi màn đêm buông xuống, bên ngoài lấp lánh ánh đèn và bầu trời đầy sao, Tuyên Tử Phương mới rút điện thoại ra, nhàm chán bấm bấm mấy cái. Từ lúc nhận được chiếc điện thoại này, Tuyên Tử Phương không có thời gian nghiên cứu nó, bởi tâm tư đều đặt hết lên người Tô Kỷ. Lục Cảnh Đàn đột ngột xuất hiện, khiến cậu cảm thấy rất mệt mỏi. Lục Cảnh Đàn không giống Tô Kỷ. *** Ở chung với Lục Cảnh Đàn vài ngày, ngày nào bọn họ cũng đến căn tin ăn cơm. Tuyên Tử Phương đã quen với hương vị của những món ăn Tô Kỷ nấu, giờ phải ngồi ăn cơm bụi, lại nghe anh ca ngợi thức ăn ở học viện, thật sự không biết nên làm như thế nào mới đúng. Lục Cảnh Đàn không những không nấu cơm mà còn không dùng cơ giáp phục vụ, ngày nào cũng nhờ Tuyên Tử Phương giặt giùm quần áo. Nhưng điều khiến Tuyên Tử Phương lo lắng nhất là Lục Cảnh Đàn cứ cà lơ phất phơ, ất ơ thế nào. Tuyên Tử Phương luôn có cảm giác lời của anh ta nói ra không đáng tin. Tuyên Tử Phương thở dài, nếu là Tô Kỷ thì mọi chuyện lại khác. Thầy không những nấu cơm cho mình ăn, mà còn dọn dẹp nhà cửa cực kỳ ngăn nắp. Thầy làm chuyện gì đều để ý đến cảm giác của mình, khiến mình lúc nào cũng cảm nhận được rằng bản thân đang được chăm sóc cẩn thận. Lúc này Tuyên Tử Phương mới hiểu được cảm giác được một người coi trọng và bị một người xem là một nhiệm vụ phiền toái khác nhau như thế nào. Lúc bước vào bồn tắm lớn, đôi lúc Tuyên Tử Phương nghĩ đến lúc Tô Kỷ cho cậu dấu hiệu. Lúc ấy hai người đã làm những chuyện khiến người ta mặt đỏ tim đập như thế nào. Mỗi lần nghĩ đến đây, Tuyên Tử Phương đều cảm thấy hai má mình nóng bừng, sau đó lại nghĩ đến lời ba nói, ngừng sử dụng thuốc ức chế. Cậu biết rõ đây chỉ là một lời nói đùa, nhưng từ tận đáy lòng, Tuyên Tử Phương muốn thử một lần xem sao. Thực ra từ lúc Tô Kỷ cho cậu dấu hiệu, Tuyên Tử Phương không còn sử dụng thuốc ức chế hằng ngày, chỉ khi nào cảm giác kỳ phát tình sắp đến thì cậu mới dùng. Tuy nhiên, thuốc ức chế không phải là liều thuốc vạn năng, cũng có những lúc không phải bước vào kỳ phát tình nhưng thân thể Omega vẫn trở nên mẫn cảm hơn bình thường. Những lúc này Tô Kỷ sẽ giúp Tuyên Tử Phương giải quyết nhu cầu bản năng của thân thể. Càng về sau, Tuyên Tử Phương càng không phân biệt được đây là phản ứng sinh lý bình thường hay là nhìn thấy Tô Kỷ nên mới phản ứng... Tuyên Tử Phương lục tìm thông tin trong điện thoại di động, tìm thấy trong danh bạ một dãy số. Là của Tô Kỷ. Trái tim rung lên, đầu ngón tay dừng lại trước dãy số kia. Tuyên Tử Phương do dự hồi lâu, cuối cùng quyết định nhấn xuống. Lúc nào cũng vậy, chuông reng ba lần thì Tô Kỷ mới bắt máy. Mười giây sau, hình ảnh lập thể của Tô Kỷ xuất hiện trước mặt Tuyên Tử Phương. Thời gian để hình ảnh lập thể hiện lên tỉ lệ thuận với khoảng cách giữa hai người. Tuyên Tử Phương nghĩ thầm, mười giây, khoảng cách giữa hai người không quá xa, có lẽ Tô Kỷ đang ở đâu đó trong hành tinh Zeus. Tô Kỷ thấy Tuyên Tử Phương cứ nhìn mình chằm chằm mà không nói gì, đành phải mở lời "Tử Phương?" "Vâng" Tuyên Tử Phương gật đầu, có lẽ bởi vì đây chỉ là hình ảnh lập thể, không phải là người thật, cảm giác xấu hổ cùng khẩn trương mọi khi không còn, tâm tình cũng thoải mái hơn nhiều. Cậu khẽ nói "Thầy, là em..." "Ở chung với anh Lục vui không?" "Chuyện này... Cũng ổn." Ánh mắt Tô Kỷ chùng xuống. Anh hỏi "Anh ta có bắt nạt cậu không?" Tuyên Tử Phương vội nói "Không có đâu, ở chung với anh Lục rất tốt, chỉ là..." "Sao?" "Phong cách làm việc của anh ấy rất lạ." Tuyên Tử Phương đáp "Phương pháp của anh Lục không giống với thầy..." "Thế sao? Vậy cậu cảm thấy phương pháp của ai tốt hơn?" Tuyên Tử Phương thành thực đáp "Em vẫn thích cách của thầy hơn." "Đương nhiên. Nếu chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà để người khác thay thế vị trí của tôi trong lòng cậu thì tôi quá vô dụng rồi." Tuyên Tử Phương cười cười. Ánh mắt Tô Kỷ cũng dịu dàng hơn, anh nhìn Tuyên Tử Phương nói "Lần này đi công tác hơi gấp, thành thật xin lỗi cậu, thầy không kịp nói cho cậu biết." Tuyên Tử Phương hỏi "Thầy đi đến nơi nào, khi nào trở về?" "Nội dung nhiệm vụ là bí mật, nhưng tôi hứa với cậu, vài ngày nữa tôi sẽ trở lại." Tuyên Tử Phương gật đầu nói "Em... chờ thầy trở về." Hai người không ai nhắc lại chuyện đêm hôm ấy, nhưng mà nhìn thấy hình ảnh của Tô Kỷ, Tuyên Tử Phương cảm giác trong lòng như có cái gì đó đang lặng yên thay đổi. Tuyên Tử Phương nói với Tô Kỷ tất cả những chiến thuật mà Lục Cảnh Đàn nói, bản thân thì không cảm thấy đáng tin cho lắm, nhưng Tô Kỷ dưới góc nhìn lý trí lại giúp cậu phân tích vấn đề. Sự thật chứng minh rằng phương pháp của Lục Cảnh Đàn rất hữu dụng, chỉ là cách thức biểu đạt của anh khiến Tuyên Tử Phương lắm lúc không tiếp thu được. Có Tô Kỷ giúp đỡ, đầu óc Tuyên Tử Phương nhất thời rộng mở, hiểu được tất cả mọi chuyện. Cậu vui vẻ nói "Cảm ơn thầy, em hiểu hết rồi." Tô Kỷ cười cười "Còn vấn đề gì không, nếu không thì tôi sẽ cúp máy." "Không có." Tuyên Tử Phương suy nghĩ một chút, lại do dự nói thêm một câu "Thầy, em nhớ thầy." Khóe miệng Tô Kỷ cong lên, sau đó anh mặt không đổi sắc nói "Nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon nhé." "Vâng." Tác giả Nhụ Giang Tình trạng chính văn Hoàn. Tình trạng bản edit Đã xong. Tình trạng beta Đã xong Thể loại Tinh tế, ABO văn, quân lữ, vườn trường, sư sinh, thanh mai trúc mã, sinh tử, 1×1, cường cường, thâm tình trung khuyển công x đơn thuần trì độn thụ, công sủng thụ, ấm áp vô ngược, HE Văn án Tuyên Tử Phương là một omega, hắn bị lão ba ba nhà mình đem bán cho một Alpha… Giới thiệu đôi chút Em thụ tuy là Omega nhưng rất có cá tính. Phát ngán với mấy bài giáo dục tâm lý cùng lớp học nữ công, em quyết tâm xin vào học viện quân đội với mơ ước làm tình báo chiến trường. Cha mẹ cản không được, đành bất đắc dĩ chấp thuận với điều kiện em phải chịu sự bảo mẫu của anh công – chàng rể tương lai mà cha mẹ đã chấm cho ẻm = do anh vừa lúc có việc đến công tác ở trường đó Vầng, chỉ vì chút vinh hoa cùng cái hộ khẩu thủ đô của ảnh, em đương lúc còn ngu ngơ chưa biết gì đã bị cha mẹ cấp bán luôn = Thực ra anh công với em thụ hồi nhỏ không chỉ từng gặp mà còn rất thân nhau. Cha mẹ 2 nhà vốn là bạn tốt nên anh vẫn thường tới chơi với ẻm. Em lúc ý cá tính đâu chả thấy, chỉ suốt ngày mít ướt bấu chặt lấy anh đòi mai sau phải làm Omega của ảnh. Ký ức này đương nhiên bị em quên sạch sẽ, chỉ còn anh đến giờ vẫn nhớ và nghiêm túc muốn biến nó thành thật….” Trích lời giới thiệu của chủ nhà Tuyết Ngàn Năm Truyện chỉ được đăng chính thức trên wordpress và wattpad Xin hãy ủng hộ trang chính chủ! Bản chuyển ngữ đã có sự cho phép của tác giả, đề nghị không reup, không chuyển ver, không sử dụng vì mục đích thương mại. Đây là lần đầu tiên mình edit, có gì sai sót xin góp ý, đừng buông lời cay đắng. ^^ Link Convert Xà Viên Link Wattpad Wattpad MỤC LỤC – – – – – – – – – – – – – – – – – – – Ch. 26 – – – Ch. 32 – – – – – – – – – – – – – – – – – – – Toàn văn hoàn. Nhắn nhủ từ editor 1. Một số thay đổi lớn so với bản trước khi beta – khe vị diện = vết nứt vũ trụ. – tinh vực Rhys = tinh vực Eris. – bản bộ = tổng bộ – Bộ tư lệnh tác chiến = Bộ tư lệnh Hoàng gia. – Lam Sa Mang = vành đai Lam Sa. – nhóm bộ đội đặc chủng Omega = đội đặc công Omega. 2. Tôi cũng không hiểu vì sao tôi làm bộ này trong hai năm được nữa. Thời gian làm rất dài nên có lẽ các bạn cảm nhận được văn phong ở chương 01 và chương 54 hơi hơi khác nhau > Thực ra năm đó tôi chọn edit bộ này vì gia đình tôi không muốn tôi học báo chí, lướt web một hồi thấy bộ này em thụ học báo chí nên tôi đu luôn. 3. Nhận xét đơn giản thì bộ này với tôi khá ổn, đọc giải trí được. Nhẹ nhàng, tình cảm, anh công hơi cứng nhắc, tôi không thích cho lắm. Em thụ hiền nhưng không nhu nhược. Tình tiết lên lên xuống xuống nhịp nhàng, xôi thịt đầy đủ. Tôi đã cài bảo mật những 10 chương lận á chương nào tôi bôi đỏ là hiểu nha. Có bạn từng nhận xét bộ này giống teenfic haha =]]]]] Thực ra không phải đâu. Lời cuối, cảm ơn mọi người đã theo tôi đến lúc hoàn thành bộ truyện. Kết thúc quá trình beta vào ngày 25/07/2020.

vô ý câu dẫn